Chương trước
Chương sau
Liên tục trong 10 ngày tiếp theo Mạc Khanh đều khỏa thân nằm chữa trị trong thùng gỗ đen đặc nồng đậm mùi thảo dược, bàn tay trái bị đứt đã lành lặn thế nhưng vẫn để lại sẹo không cách nào xóa đi được.
Đường thịt lồi màu hồng nhạt tựa như con rết quấn quanh cổ tay, Mạc Khanh mày nhíu lại suy nghĩ. Pháp lực của lão thái quân rất cao nhưng cũng không tài nào làm vết sẹo mất đi được. Cổ Mục Khắc Dã dị năng biến thái bỗng nhiên nhảy ra, không chỉ vậy còn có Lôi Hỏa biến dị y hệt năng lực của tang thi vương trong tiểu thuyết.
Mạc Khanh càng nghĩ càng thấy tình tiết mỗi ngày một máu chó.
Con nhỏ tóc vàng Cổ Mục Tây Á ôm eo Phó Kiệt xuất hiện thì chớ còn hò đàn anh trai đến đập chết cô.
Mẹ kiếp lòng dạ mấy nhân vật hy sinh quả nhiên bẩn thỉu y hệt nhau.
Trong [ Trùng Sinh Thoải Mái Tiêu Dao Mạt Thế] chẳng phải chạy về thủ đô tranh người yêu với Mạc Tố Tâm không thành nên tâm địa biến đen, liên thủ với Phó Thanh hòng giết nữ chính sao.
Cuối cùng thì thế nào, bị Phó Kiệt cho rơi vào đàn tang thi chết đến xương cốt không còn vì dám cả gan đụng vào người phụ nữ của hắn. Mối tình đầu đi chăng nữa cũng chỉ là mây bay.
Lần này cô xuyên đến không chỉ làm nữ chính thất lạc đâu không thấy bóng dáng mà nam chính nghe vẻ tính cách cũng khác một trời một vực so với trong truyện.
Duy mỗi cái đẹp trai thịt thơm là không thay đổi.
Nếu hắn còn thông minh thì cô mong Phó Kiệt đừng bị tình cảm làm mờ mắt mà không nhận ra đóa hoa thanh khiết kia chính là kẻ điều khiển Huyết Ma.
Ngay lúc Cổ Mục Tây Á xuất hiện mùi hương trên cơ thể cô ta bay vào mũi cô, tuy được che dấu rất kỹ nhưng vẫn có mùi máu tanh nhàn nhạt và hương liệu của hạt giống Huyết Ma.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Thế mới nói mấy đứa con gái bề ngoài sáng sủa xinh đẹp đều lòng dạ thâm sâu đen tối.
Bàn tay ướt nước thuốc đen giơ lên bàn gỗ cầm một quả rừng đỏ chín mọng cho vào miệng, Mạc Khanh vui vẻ vì lần hoán cốt thay thịt này cô đã có thể ăn thức ăn của người thường.
Tuy một tháng trở lại đây dạ dày mới bắt đầu hoạt động, chỉ có thể tiêu hóa trái cây và hoa sen nhưng thế cũng vui lắm rồi.
Chân nguyên hao tổn cũng không còn đáng ngại.
Hai tên di tích kia cũng đã cảnh cáo cô một khi chưa đạt đến cấp 5 thì đừng có dại mà đối đầu Cổ Mục Khắc Dã. Cô đương nhiên ngu gì lần nữa đấu solo nhỉ, cho Phó Kiệt ra trận chẳng phải được rồi sao.
Thời gian qua nếu không nhờ hai tên thần tiên kia đi ăn cắp đồ đạc ở các thế giới khác nhau mang về đây thì có lẽ cuộc sống 1 năm qua dưới này của cô sẽ chán chết.
Linh khí ở thế giới này nồng đậm nhất vì là truyện tu tiên, nên thay vì có khi cô phải mất 5 năm phục hồi nguyên trạng thì bây giờ rút lại chỉ tròn 1 năm. Hơn nữa bề ngoài rất không tồi. Dù bản chất vẫn là tang thi nhưng cô đây chính là một tang thi xinh đẹp, không phải chịu số kiếp xấu xí dễ bị ghét bỏ như trước kia nữa.
Đệch mợ, muốn về ngay khoe với Phó Kiệt quá đi.
Nghĩ là làm, Mạc Khanh vận Ngũ Hành Thủy rửa sạch cơ thể, chân đạp nước bay lên nhẹ nhàng đến giá treo y phục của thế giới này mà cô vẫn luôn trọng dụng.
Vải trắng tơ mịn, ống tay bằng sa mỏng, cổ áo dựng đứng kẻ viền đỏ cùng màu với thắt lưng điểm nơ dài đến gối. Tà váy đan ba tầng lớp trong dày hơn lớp ngoài ôm lấy bờ hông buông hờ qua gót chân.
Quả thực phối với mái tóc đen nhánh vừa quyến rũ mị hoặc vừa tự nhiên cấm dục.
Có thể coi như dậy thì thành công.
Mạc Khanh bị mất không gian mà tính tình lười không muốn tay xách nách mang nên cứ thế người không chạy ra bờ suối gọi hai vị giám sát di tích đang thưởng ngoạn trong đình.
"Về nhà thôi!!!"
Di tích fake quay đầu lại: "Nhà? Nhà nào?"
"Ngươi bị não úng thùy à??? Đương nhiên là tiểu thuyết của ta chứ sao nữa!!"
"Ta tưởng ngươi muốn quay về hiện thực" Di tích fake chậm rãi dùng quạt gấp phẩy phẩy cực kỳ ra dáng quý công tử nho nhã.
"Du Tư Duật còn kẹt ở đó về về cái khỉ gì. Nhanh lên đồ của ngươi này"
Nói đoạn, Mạc Khanh ném cây búa kim loại về hướng đình, giám sát Krish đưa tay gọn gàng bắt lấy.
Lão thái quân vừa cưỡi hạc đi đâu đó quay về đúng lúc nghe cuộc đối thoại liền dùng phất trần mở túi trữ vật treo bên hông ra đưa cho Mạc Khanh một chiếc vòng tay.
Chiếc vòng bạc hoa văn tinh xảo được khảm 5 viên đá quý đủ màu sắc lấp lánh dưới ánh nắng. Mạc Khanh nhận lấy thắc mắc:
"Lão thái quân, bảo vật gì vậy?"
"Đừng nghĩ nhiều quần áo thì đẹp mà không có trang sức nhìn rất giống nhà quê"
".............."
Lão già thúi không nói ra được lời nào thật lòng một chút à.
"Được rồi đi nhanh đi ta vừa lướt qua miệng vực thấy sắp có nhân vật chủ chốt chuẩn bị tự tử rồi"
Mạc Khanh gật đầu chào lão nhân, thời gian qua được lão chiếu cố cô đã bảo trước với hai giám sát về sau nhớ thay cô gửi cho ông ấy một ít điểm thưởng, để các vai diễn sau của lão được làm nhân vật chính trẻ tuổi một chút
Cây búa Thor khởi động mở ra một cánh khổng không gian tối đen phát ra tia lửa tím.
Mạc Khanh không do dự nhấc váy nhảy vào, tiếp đó là hai vị giám sát. Không gian bên trong như đường ống xoáy sâu mở nên rất nhiều các trận pháp bằng vì sao tinh tú, cuốn ba chấm đen mất dạng.
"..."
Du Tư Duật dáng người nóng bỏng đang gấp gáp trên đường trở về từ Viện Kiểm Sát. Từ ngày bị A Nhất cấm không cho phép mặc váy bay trên trời Du Tư Duật đành đổi sang mặc quần áo, dù đang đi giày cao gót nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến bước chạy của cô.
Chưa bao giờ ủy khuất mình ăn mặc lôi thôi, Du Tư Duật đã cất công sắm rất nhiều những bộ cánh bó sát cực kỳ gợi cảm khoe trọn ba vòng đẹp hơn siêu mẫu nội y, khiến những người giống đực hai bên đường nhìn đến nhỏ cả dãi.
Không hổ là Tư Mỹ Nhân, vóc dáng đã cực phẩm rồi mà dị năng còn mạnh mẽ khó ai bì kịp. Chính vì Du Tư Duật quá mạnh nên hầu như ai có tâm tư gì đều không dám động tay động chân.
Phải biết Du Tư Duật nổi tiếng là đoá Mạn Châu Sa xinh đẹp chỉ khi im lặng, còn một khi chị đã mở miệng thì chính là dân xã hội đen hút máu người, đánh không biết bao nhiêu kẻ vớ vẩn nằm liệt giường ba ngày chưa xuống.
Khi về đến cổng Mạc gia tiếng người bên trong rất ồn ào náo nhiệt, trái tim Du Tư Duật đập mạnh mẽ, hơi nóng trên mặt cũng bốc lên.
Bên trong phòng khách, Mạc Khanh đang đứng để mặc cho người nhà Mạc gia hết ôm lại khóc lóc.
Nhất là Đường Lệ và Mạc Quân, có thể nói là bám lấy con gái cưng không rời.
Có lẽ quay về khá kín đáo nên bên trong chỉ toàn người của Mạc gia, người làm từ nam đến nữ đều đứng bu xung quanh mặt đỏ ửng phấn khích như gặp thần tượng.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc của chị gái, Mạc Khanh cực kỳ xinh đẹp miệng cười vui vẻ quay đầu lại liền đứng hình mất mấy giây.
"Ể!!!!!!!!!!!!!!!"
"Ể!!!!!!!!!!!!!!!"
Du Tư Duật cũng không khống chế được há hốc miệng.
Cả hai chỉ tay vào nhau nhìn từ đầu đến chân một lượt.
"Vãi lúa!!!! Là mày thật đây hả mắm????"
"Chời đụ!!! Biến thành nữ thật hả chị già???"
"Mày bảo ai già con đần này" Du Tư Duật nhanh chóng cởi đôi guốc ra đập một cái vào đầu em gái.
"Em cảm thấy may mắn quá" Mạc Khanh nước mắt lưng tròng bày tỏ: "Chị quay lại với cơ thể nữ giới, cuối cùng nhà vệ sinh nam được yên bình rồi"
Mạc Trí Tường mặt ngu ngu thắc mắc: "Tiểu Khanh, không phải Du Tư Duật bị biến thành nữ nhân à?"
Mạc Khanh tỉnh bơ lắc đầu: "Đâu có, chị ấy vốn là nữ chẳng may bị biến thành như vậy thôi. Nếu không mấy tháng qua em vẫn đi cùng làm gì chứ"
"............."
Được rồi, tất cả những người mang mũi tên giới tính chỉ lên trên không hề muốn nhớ lại khoảnh khắc đụng mặt Du Tư Duật trong lúc đi vệ sinh một chút nào.
Nó còn đáng sợ hơn cả lúc gặp tang thi có được không!!!!!
Vì Du Tư Duật đã trần trụi nhìn xuống thằng em của bọn họ rồi cười cười, chính xác đúng là cười!!!!
A Nhất đương nhiên cũng không tránh khỏi số kiếp từng bị Du Tư Duật soi hàng khi đang đi tiểu tiện, không những thế Du Tư Duật còn vô sỉ ngồi xuống hài lòng đỏ mặt:
"Sau này chắc chắn ta sẽ rất hạnh phúc, huynh nói có đúng không a ~"
|||||||
A Nhất định lực đanh thép gần đây gặp hơi nhiều chuyện mang tính hành hạ tinh thần có chút đứng hình. Từ việc tên đồng bóng mặt dày hay bám lấy hắn biến thành nữ, kể cả lúc đang là nữ cũng vẫn bám theo hắn không buông đến việc sự thật Du Tư Duật 100% vốn không phải nam nhân.
Ký ức gương mặt nam giới chọc phá hắn dần dần bị Du Tư Duật phiên bản bánh bèo thay thế, A Nhất cảm thấy khó có thể chịu được việc cơ thể và tâm hồn bị đùa giỡn nên tinh thần tụt xuống con số âm rời khỏi cuộc trùng phùng cảm động quay về phòng.
Nhìn em gái vẫn an toàn trở lại là đủ rồi mà bản tính vốn không thích tình cảm sướt mướt nơi đông người, Du Tư Duật nghĩ tối tìm Mạc Khanh nói chuyện sau nên trả lại con gái cưng cho vợ chồng Mạc Quân, còn bản thân thì đuổi theo A Nhất.
Nhìn cánh cửa bị đóng sập, Du Tư Duật vốn đã lén đánh một chìa khóa khác nên vô tư mở cửa bước vào, thấy người đàn ông của mình đang lạnh mặt bước tới định đuổi cô ra ngoài.
Làm gì dễ thế.
Du Tư Duật xoay một vòng tránh thoát cái đẩy thô bạo của A Nhất, chân còn tiện thể đạp cửa đóng lại một cái.
"Gì vậy? Tự nhiên mất hứng là thế nào?"
A Nhất ngữ điệu lạnh nhạt: "Ra ngoài"
"Không"
"Đừng để tôi trói cô lại ném qua cửa sổ"
Du Tư Duật trề môi: "Thô lỗ"
"Vậy thì cút ra ngoài"
"Vậy huynh nói xem tại sao tự nhiên lại bỏ đi. Rõ ràng huynh đang không vui nha"
A Nhất nghe giọng nói đùa cợt của Du Tư Duật trán nổi gân xanh, sắc mặt cũng cực kỳ không tốt biểu thị hắn rất tức giận:
"Đừng có làm như cô hiểu tôi"
"Đương nhiên ta rất hiểu huynh, hơn bất cứ ai" Du Tư Duật khẳng định, thoải mái ngồi lên chiếc bàn đọc sách của A Nhất, ánh mắt tập trung: "Huynh không thích ăn cay, không thích ăn cải xanh, không thích ăn cái gì quá mặn nhưng lại thích ăn ngọt, nhất là socola. Huynh trước khi ngủ nhất định phải tắm, trước khi đọc sách nhất định phải rửa tay. Khi ngủ mặc nguyên quần áo để dễ bảo vệ Tiểu Khanh kịp thời. Ghét những gì không rõ ràng, ghét ai yếu đuối, ghét ai trong ngoài bất nhất, ghét nói dối.
Chậc, nếu có hình mẫu lý tưởng để huynh yêu thích ta thấy ta đạt tiêu chuẩn, vì sao huynh năm lần bảy lượt vẫn đẩy ta đi nhỉ. Ta tưởng huynh không đồng tính, nhưng khi quay về lại thân thể nữ giới huynh vẫn xa cách như vậy"
"Ngay từ đầu cô đã không có gì gọi là nghiêm túc, lúc nào cũng là vẻ mặt của người ở trên nhìn những người cô cho là - ở thế giới này-. Cô còn thiếu một thứ nữa, tôi ghét những kẻ phiền phức" A Nhất không che giấu khinh miệt nói.
"Nếu thời thế này nữ nhân mang lòng lương thiện tay không dính máu thì đã sớm chết hết không còn một mảnh rồi"
"Tôi thà chấp nhận họ đã chết hết còn hơn"
"..."
Du Tư Duật im lặng, bỗng nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh anh chàng học trên cô hai khóa rất thích cô. Anh ta tên Quách Kỳ Xương, chính là hình mẫu mà Mạc Khanh đã dùng để miêu tả A Nhất.
Quách Kỳ Xương rõ ràng có tình cảm rất lớn với cô nhưng anh ta lại im lặng chưa bao giờ nói ra, suốt 6 năm từ khi gặp cho đến lúc cô tốt nghiệp Quách Kỳ Xương chưa bao giờ thổ lộ.
Vì anh ta biết cô thích Trạm Thanh nên không muốn phá vỡ mối quan hệ bạn bè đơn thuần của cả hai.
Nhìn Du Tư Duật phân tâm, A Nhất nhạy bén phát hiện cô đang thông qua hắn nhìn một người khác. Tâm trạng vốn khó chịu còn bực bội hơn khi nãy gấp bội.
"Người của thế giới này? Phải, nhưng chỉ những kẻ tôi không quen biết mới bị tôi nhìn như vậy. Tôi chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt coi thường hay kẻ xa lạ" Du Tư Duật mím môi, âm vực bình thản đều đều giữa không khí im ắng.
A Nhất không nói gì. Hắn khoác áo sau đó mở cửa sổ nhảy ra ngoài, để mặc cô ở lại trong phòng hắn thích làm gì thì làm. Dù sao cũng có chìa khóa phòng, nếu đuổi ra chắc chắn Du Tư Duật sẽ lại đêm đến nhảy lên giường hắn ngủ.
Du Tư Duật thở dài. Không ngồi lại nữa mà đứng dậy mở cửa bỏ đi.
"..."
Sau hơn 5 tháng biệt tăm biệt tích quay về Mạc Khanh đã gây nên một kinh ngạc không nhỏ. Trước đây thân chủ này vốn rất đẹp nhưng bây giờ có thể nói Mạc Khanh còn đẹp hơn ngày trước gấp mấy lần.
Đến Mạc Tần Ân là người gần như cuối cùng gặp Mạc Khanh còn không ngờ em gái tang thi xấu xí lại có thể thay da đổi thịt thành cực phẩm đến như vậy. Nham thạch đó là mỹ phẩm làm đẹp sao?
Làn da trắng mịn như ngọc trai; mái tóc đen đậm màu mực mềm như tơ lụa đã mọc dài qua eo, mỗi khi Mạc Khanh quay đầu là từng lọn tóc lay động toả hương thơm thảo dược, rất dễ chịu. Đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh không nhìn ra một chút tơ máu đỏ hay viền mắt đen thẫm của tang thi; môi hồng không son căng mọng; dáng người thướt tha uyển chuyển phối với cổ phục trắng điểm đỏ mềm mại khiến Mạc Khanh toả khí chất rất giống một vị cách cách cung đình xưa.
Nhưng bàn tay trắng nõn vẫn nổi bật màu móng đen bóng sắc bén đã được cô che tạm thời bằng một dải sa mỏng, chứng tỏ dù thay đổi thế nào cô vẫn là một tang thi.
Giữa thời mạt khó khăn hiểm cảnh nếu Du Tư Duật là Mạn Châu Sa kiều diễm nguy hiểm thì Mạc Khanh lúc này giống như một đoá Mạn Đà La vừa đẹp vừa có chút gì đó xa vời. Cả hai đều giống nhau ở chỗ chỉ có thể ngắm, chứ không thể xâm phạm.
Việc cô trở về tạm thời được Mạc gia ém lại vì trong bữa cơm tối cô đã nói muốn đi thành Y nên không thể nán lại quá lâu.
Đương nhiên mọi người có ngăn nhưng đều không hiệu quả, cô về sớm cái chính là để khoe Phó Kiệt, nếu không phải Du Tư Duật ở đây thì cô đã đến thẳng thành Y luôn rồi.
Khó khăn lắm mới dứt được bậc phụ huynh nhớ con và đám gia nhân mắt hình trái tim vây quanh liên tục để trở về phòng tắm rửa, Mạc Khanh thấy đối phó với bọn họ còn mệt hơn cả chạy khỏi Phó Kiệt. Quá tốn sức miệng mỏi đến sắp muốn rớt.
"Cãi nhau với A Nhất sao?"
"Cái tên mặt than đó tự nhiên tức giận. Sao chị biết được chuyện cỏn con này hắn cũng cáu cơ chứ"
11h đêm sau khi kể chuyện ngôn tình trên đài radio xong Du Tư Duật trực tiếp ôm gối đến phòng Mạc Khanh ngủ. Cả hai có cảm giác giống như đang quay lại hiện thực như chưa từng xuyên đến đây vậy.
Trong căn cứ rất an toàn nên A Nhất không cần bảo vệ Mạc Khanh quá nghiêm ngặt, khi nào cô có việc chỉ cần gọi to hắn một tiếng là được nên không gian này rất riêng tư không có ai quấy rầy cả.
Du Tư Duật vuốt cổ tay hằn vết sẹo của Mạc Khanh, giọng rầu rĩ: "Khi nghe Mạc Tần Ân nói mày bị rớt xuống vực nham thạch chị sợ lắm đấy. Lúc đó chắc đau lắm hả"
"Cũng không hẳn, em là tang thi mà, chỉ nghe tiếng thịt bị xé toạc và gân đứt thôi." Mạc Khanh hối hận khi đã để chị gái một thân một mình ở thế giới này trong thời gian dài như thế.
Thực ra đối với cô dài mà thôi, còn ở đây thời gian chỉ mới chạy đến ngày thứ 9.
"Hai tên thần kinh kia đâu"
"Về hành tinh của bọn họ rồi, pháp lực đã quay lại nên bọn họ phải đi ngay nếu không muốn bị giáng cấp"
Du Tư Duật đổi tư thế từ nằm úp sấp sang ngửa lên trần nhà.
"Chị bỗng nhận ra mình không thích Trạm Thanh đến mức đó. Sao nhỉ, hắn chỉ được cái mã người mẫu ảnh còn đâu quá vô dụng"
Trạm Thanh có thân hình rất đẹp vì vậy khi Mạc Tố Tâm viết tiểu thuyết hay trò chuyện với Trạm Thanh tìm hiểu sở thích cùng đời sống cá nhân để xây dựng nhân vật. Trạm Thanh cũng là nhân viên của một tòa soạn Mạc Tố Tâm hay nộp bản thảo nên thành ra bọn họ mới hay gặp nhau như vậy.
Cô nhớ lúc Quách Kỳ Xương biết cô thích Trạm Thanh đã rất tức giận nhưng hắn hoàn toàn như trước, lãnh đạm và để mặc cô thích làm gì thì làm.
Nhiều lúc cô không biết Quách Kỳ Xương đang nghĩ gì và tại sao hắn lại cố chấp đến đáng ghét như thế.
Nếu cẩn thận suy nghĩ thì cô bỗng nhận ra mình để ý thái độ của Quách Kỳ Xương nhiều hơn so với Trạm Thanh rất nhiều.
Quách Kỳ Xương ở hiện thực cũng lạnh nhạt như A Nhất ở thế giới này, nhưng Quách Kỳ Xương dù thờ ơ đến đâu vẫn không giấu được quan tâm cô. Cảm giác được hắn coi như bảo bối kín đáo bảo vệ thực chất rất thích, rất thoải mái.
Nếu có cơ hội quay lại hiện thực cô sẽ tìm Quách Kỳ Xương đầu tiên và bổ đầu hắn ra xem tại sao lại ngu ngốc nhát cáy đến thế.
Từ chối thì từ chối sợ gì không dũng cảm bày tỏ tình yêu một lần chứ.
Mạc Khanh lúc này cũng đắm chìm trong suy nghĩ riêng, đôi mắt đen trong veo dưới ánh trăng hơi tỏa sáng lấp lánh:
"Ngày mai đến thành Y nhé"
"Ngày mai? Gấp vậy sao?" Du Tư Duật nhíu mi.
"Biết sao được, khốn kiếp thật em muốn gặp Phó Kiệt quá"
"......... Đừng bảo là em thích thằng thần kinh đó rồi đấy"
"Dù hắn có thần kinh nhưng thích chính là thích" Mạc Khanh chống tay ngồi dậy: " Em đã xinh rồi chị nghĩ xem hắn có đổ không?"
Du Tư Duật tặng cho em gái ánh mắt khinh bỉ: " Nếu hắn yêu tang thi vương kẻ thù truyền kiếp thì đúng là có bệnh. Phó Kiệt sẽ trở thành nam chính thất bại ngu đần đáng bị phỉ nhổ nhất trong các loại tiểu thuyết. Nhưng mà đáng lắm"
Mạc Khanh cười ha hả: "Thì Phó Kiệt vốn cũng đâu có thông minh gì. Được rồi chị ngủ đi em phải ra ngoài căn cứ chuẩn bị sáng mai lên đường sớm"
Tang thi không bao giờ ngủ nên Mạc Khanh mới để Du Tư Duật ở luôn trong phòng mình.
Nhẹ nhàng mở cửa sổ, Mạc Khanh điểm mũi chân phi thân lên trời nhẹ nhàng như hoa bồ công anh nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Khi vượt qua tường bao lính gác hoàn toàn không thể nhận ra, đúng hơn là không đủ trình để nhìn thấy có người vừa lướt qua mặt bọn họ.
Đứng trước bìa rừng, Mạc Khanh ngửa cổ hét lên một tiếng kêu dài sắc nhọn. Rất nhanh mấy chục bóng đen làn da tái nhợt đã ngay ngắn quỳ trước chân Mạc Khanh, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
"Xem nào, đã đạt cấp 3 rồi?"
Đám tang thi gật đầu như giã tỏi. Trong thời gian không có chủ nhân bọn chúng đã đi săn tang thi lấy tinh hạch. Nói là săn thực ra chỉ cần hú lên kéo "đồng bọn" đến rồi tàn sát tập thể sau đó vứt xác xuống hào nước đầy cá ăn thịt.
Vừa đánh vừa hấp thu nên dị năng mới dần mạnh như vậy.
Mạc Khanh đương nhiên rất hài lòng: "Tất cả di chuyển đến thành Y đi, sáng mai chỉ cần tập trung tang thi cấp thấp nháo loạn như lần trước là được, nếu thấy thằng nào phóng sấm sét thì chạy càng nhanh càng tốt.
Nếu gặp phải thực vật đầy gai nhọn đỏ như máu thì kiếm ngọc trai đeo lên người nó sẽ yếu đi không tấn công các ngươi"
Huyết Ma hung tàn sức mạnh vượt trội gần như không có điểm yếu lại sợ một thứ duy nhất: Đồ vật làm từ ngọc trai.
Ngọc trai tượng trưng cho nước mắt nhân ngư rơi xuống khi hứng chịu đau thương thế gian thay con người; Huyết Ma tượng trưng cho dục vọng từ địa ngục, là thứ gây nên đau đớn cho thế giới phàm trần. Đương nhiên Huyết Ma sẽ không chống lại được vật chữa lành cho nhân loại.
Chỉ cần bị thứ đó chạm vào chúng sẽ ré lên và mềm như cọng bún mặc người ngắt hái. Cổ Mục Tây Á đần độn như vậy chắc vẫn chưa biết điều đó.
Mạt thế tới ai còn tâm tư đi làm đẹp mà đeo trang sức cơ chứ. Quá vướng víu.
Sau khi nhận lệnh đàn tang thi lập tức biến mất hút trong khu rừng. Mạc Khanh không rời đi mà ngồi xuống khoanh chân hướng mặt về phía ánh trăng tròn trịa trên bầu trời hấp thu linh khí đến sáng.
Khi trở về Du Tư Duật cũng vừa đúng lúc vệ sinh cá nhân xong đang lau khô tóc.
"Có gọi Gia Niên và Gia Lục không?" Du Tư Duật hỏi
"Không, ít người đỡ gặp nguy hiểm. Em, chị và A Nhất là đủ rồi"
"Ừ" Du Tư Duật gật đầu mở tủ quần áo lấy một bộ gió màu đen vừa người, đi đôi bốt da 5 phân qua cổ chân giắt lên người đủ dao găm và súng.
Còn Mạc Khanh nghĩ phong cách cổ trang này rất hợp với mình nên lấy một chiếc váy màu xanh nhạt dài qua gối, áo vải đen rộng rãi phủ bên ngoài, thắt lưng giắt cây gậy gấp quen thuộc rồi đi một đôi giày vải đen xuống tầng dưới.
"Không nghỉ ngơi tốt đã đi, con định làm mẹ lo chết chắc?" Đường Lệ nhìn con gái sốt sắng đi tìm con trai cả Phó gia chỉ đành bất đắc dĩ.
Trước mạt thế con bé si mê Phó Kiệt đến ăn không ngon ngủ không yên, tưởng lúc hủy hôn nó đã buông bỏ rồi ai ngờ đâu vẫn chẳng có gì thay đổi.
" Mẹ yên tâm, con là tang thi mà, phải đi đánh nhau liên tục mới mạnh lên được để mà bảo vệ Ngũ Hành. Thủ hạ của con ngoài rừng đã rời đi đến thành Y rồi mọi người nhớ tăng cường lính gác lên nhé"
"Được rồi được rồi. Bao giờ mấy đứa về"
"Nhanh thì một ngày, chậm thì ba ngày. Con đi đây" Dứt lời Mạc Khanh nhảy lên xe A Nhất cầm lái chờ sẵn. Du Tư Duật cũng chào vợ chồng Mạc Quân sau đó lên theo.
Suốt dọc đường đi không gặp gì quá nhiều trở ngại nên xe đi rất nhanh, Du Tư Duật và Mạc Khanh thỉnh thoảng trò chuyện cho đỡ chán còn A nhất im lặng biểu tình hoàn toàn không để ý.
Mạc Khanh nhớ ra ở khu biệt thự gần thành Y bắt được Mạc Tần Ân, lúc cô và Du Tư Duật trò chuyện có mùi của hai người nấp gần đó.
Nếu cô không nhầm thì chính là hai vị đạo cực kỳ quen thuộc của A Nhất và Phó Kiệt.
Hai con chuột này từ khi nào có sở thích nghe lén vậy không biết. A Nhất được cô miêu tả tính cách và tâm lý giống tên si tình Quách Kỳ Xương 98% không thể nào cưỡng lại sức hút của chị gái cô được cho dù bả đang ở một hình hài khác.
Nhìn Du Tư Duật rõ là muốn nói lại thôi, không léo nhéo cứ thấy A Nhất là bám dính như trước Mạc Khanh liền nảy ra một ý định.
Các cặp đôi yêu nhau muốn đến với nhau đều cần chất xúc tác, chuyến đi lần này chắc chắn cô sẽ cố gắng tìm hoàn cảnh thích hợp để đẩy hai người bọn họ lại gần nhau hơn.
Quan trọng là tìm đứa nào hi sinh.
- ----------------
Tiểu kịch trường:
Quách Kỳ Xương lúc này học đại học năm 3 mang theo em gái nhỏ đang đi siêu thị mua đồ chuẩn bị cho bữa tối, bỗng bắt gặp Mạc Tố Tâm nổi tiếng năm nhất đứng ở phía xa. Trái tim liền hồi hộp đập bang bang cho dù bề ngoài rất bình tĩnh.
Em gái bé bỏng để ý thấy ánh mắt của anh trai sao không nhận ra:
"Anh hai, anh thích chị xinh đẹp kia à?"
"Không" Quách Kỳ Xương trả lời ngay tắp lự.
"Đợi em một chút"
Quá hiểu rõ tính cách của anh nên em gái chân ngắn tũn lạch bạch nhanh chóng chạy đi. 5 phút sau điện thoại trong túi quần Quách Kỳ Xương rung lên liên tục báo cuộc gọi.
"Ê, đồ anh trai đần độn. Anh lạc mất em gái ở quầy rau củ này"
Quách Kỳ Xương:............
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.