Lúc trước người đến cậy nhờ căn cứ Kim Môn cũng không ít hơn căn cứ Võ Xuyên, trong lúc căn cứ Võ
Xuyên còn đang dương dương tự đắc vì gieo trồng được thực vật biến dị thì căn cứ Kim Môn đã đưa
toàn bộ những người lão nhược bệnh tàn dựng, nhưng người được xưng là trói buộc đưa hết đi phía nam
cậy nhờ Bách Hoa thành.
Vì thế hiện tại trong căn cứ Kim Môn trừ một ít người già không muốn đi, ví dụ như Trần lão tướng
quân ra thì còn lại đều là người có sức chiến đấu. Bọn họ không có nhiều gánh nặng, cơ hồ không có
trói buộc, hơn nữa kỷ luật quân đội nghiêm minh, một khi tử thủ thì không có người nào ôm đoàn lao
ra ngoài, còn nhận được chi viện vật tư từ Bách Hoa thành thông qua thả dù, cho nên tỷ lệ người tử
vong ở căn cứ Kim Môn rất thấp.
Hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể chọc phiền toái, không có đạo lý để cho người
khác tới giải quyết hậu quả do mình gây ra.
Võ Ký suy sụp ngồi trong văn phòng của mình, mấy ngày nay hắn lo ấu ngày đêm không thể chợp mắt,
đột nhiên có người vội vàng vọt vào, đưa tin cho hắn:
"Có một đám người, mạnh mẽ mở cửa thành bắc, giết ra ngoài!!!"
Nói là mở cửa bắc thực ra cũng không hẳn là vậy, tường thành trong căn cứ Võ Xuyên đã sớm bị thực
vật phá hủy, người phụ trách việc sửa chữa tường thành hôm qua đã bị thực vật ăn thịt, Võ
Ký có ý đồ ngăn cơn sóng dữ nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529611/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.