Mà hiện tại, Tô yên đã hy vọng mình có sự lực lớn như thế nào, mặc dù không có bản lĩnh giết thực
vật biến dị nhưng có một thân bản lĩnh để chạy trốn cũng được.
Không đến mức khi lâm vào thời điểm mấu chốt còn phải chờ mong người khác tới cứu.
Dây mây biến dị giống như xúc tua, bò lên trên người Tô yên, sau đó theo tay nàng cuốn lấy Tô Viễn
Sơn, đem đôi cha con này, chậm rãi, chậm rãi kéo vào sâu trong rừng.
Không có người tới cứu bọn họ, người khác ốc còn không mang nổi mình ốc nói gì tới cứu người khác.
Những bông tuyết bay đầy bầu trơi đêm, không trăng không sao, người người chạy ra khỏi
căn cứ đang bị tàn phá, có người bị chôn vùi ở sâu trong rừng rậm, có người cửu tử nhất sinh
trốn chạy, có người khóc lóc thảm thiết.
Có hối hận, có bị thống, có mắng chửi, bi thảm vô cùng vô tận, trình diễn trong cái căn cứ khổng lồ
này.
Trên tòa nhà cao cao hình tháp, Võ Ký nhìn về ánh lửa ở nơi xa, cuồng phong thổi
vào mái tóc hoa râm của hắn, trong một đêm, hắn từ một vị thủ lĩnh tràn đầy khí phách trở thành một
lão nhân già nua đi đường còn run rẩy.
Vô số những bông tuyết trắng lạnh giá đập vào người hắn, hắn mang theo vết thương đứng trong
tòa nhà không còn một bóng người, phát ra tiếng cười thê lương, nhìn về đám người phía
dưới đang hốt hoảng chạy trốn, thì thầm nói một câu.
"Vốn dĩ muốn cho các ngươi một nơi phồn hoa tựa cẩm, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529612/chuong-1221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.