Chương trước
Chương sau
Ôn Dao trao đổi một lúc với tên Tuần Thú Sư kia, chủ yếu đối phương nói Ôn Dao nghe, ngẫu nhiên nhắc đến một vài vấn đề.
Ôn Dao phát hiện tinh thần lực của đối phương cũng đã xảy ra dị biến, nhưng không mạnh, đối với sinh vật biến dị có lực tương tác nhất định, cộng thêm trước tận thế hắn là một người thuần phục thú chuyên nghiệp, sau tận thế lại càng lợi dụng năng lực chuyên nghiệp của mình bắt đầu thuần hóa dị thú cấp thấp, càng làm cho hắn thành công hơn.
Hơn nữa hắn cũng không kiêu ngạo tự mãn, ngược lại từ chỗ Ôn Minh cầm về không ít tư liệu nghiên cứu về dị thú, cố gắng tận hết khả năng tăng cao năng lực của mình.
Sau đó lại nhìn xuống những con chim biến dị khác, sau đó cùng Hạ Y Huyên chuẩn bị đi qua bên kia thăm nơi Ôn Minh xây dựng đàn sói kỵ quân.
Dù sao Lang Vương là chiến sủng của Ôn Minh, đám sói biến dị kia tự nhiên cũng đi theo đến căn cứ mới.
Hạ Y Huyên nghiêng đầu nhìn sang Ôn Dao, mặc dù vẻ mặt em họ nhỏ cũng không có khác biệt gì quá lớn với trước đó, nhưng cô cảm giác dường như tâm tình Ôn Dao rất tốt.
Hạ Y Huyên thoáng do dự, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Dao Dao, bây giờ tâm tình em rất tốt à?"
"Vâng, coi như tàm tạm." Ôn Dao cũng không phủ nhận.
"Có chuyện gì thú vị sao?"
"Xem như thế đi."
"À? Chuyện gì?"
Ôn Dao không trả lời thêm, tâm tình Ôn Dao bây giờ sau khi dạy xong tiểu Chu Tước quả thật không tệ lắm.
Quả nhiên, niềm vui cũng phải thành lập trên sự thống khổ của người khác đấy!
Đám sói biến dị kia cách khá xa những dị thú khác, hơn nữa khác với các dị thú khác bị bắt chính là, bởi vì có Lang Vương biến dị, mà để sau này Ôn Minh có thể duy trì phát triển lâu dài, chúng có được quyền tự chủ nhất định.
Ngoại trừ sói biến dị cùng chiến sĩ dị năng đã thành lập nên quan hệ, những đàn sói khác đều sinh hoạt cùng nhau, mỗi ngày đều có chiến sĩ dị năng lên núi khiệu chiến, mong đợi có thể có được sự tán thành của một con sói biến dị.
Lựa chọn tốt nhất tự nhiên là đám sói con biến dị, nuôi lớn từ nhỏ quan hệ tự nhiên bền chặc hơn rồi.
Nhưng, muốn nuôi thú con... quá trình này còn gian nan nhiều hơn, không chỉ phải đánh bại sói cái nuôi thú con, càng quan trọng phải đạt được sự yêu thích của thú con, bởi vậy đến tận bây giờ, người thu hoạch được sói con chỉ đếm đầu một bàn tay.
Ôn Dao các cô đi đến trước sân huấn luyện, phát hiện sân huấn luyện đặc biệt náo nhiệt, gần hai mươi chiến sĩ đang lấy lòng đám sói con chạy loạn đầy đất, cách đó không xa còn có một con sói biến dị trưởng thành đang nhìn chằm chằm những chiến sĩ kia, dường như chỉ cần phát hiện có hơi chút không đúng sẽ xông lên ngay.
"Ài, đây là đang làm gì đó?"
Hạ Y Huyên chỉ ghé qua nơi này hai lần, đều chưa từng nhìn thấy nhiều sói con như thế, cô tò mò hỏi: "Các người một đám người như vậy đang làm gì đó? Đây là tất cả sói con trong bầy sói à? Những con sói biến dị khác đâu rồi?"

Hạ Y Huyên nhớ rõ lần trước mình đến còn nhìn thấy một đám người mang theo sói biến dị của mình đang làm huấn luyện, làm sao lần này đến chỉ thấy sói con thôi?
"Những người kia đã đi ra ngoài tuần tra, đây là hai tuần chúng ta được gặp sói con một lần."
Bây giờ đàn sói đã được rèn luyện với các chiến sĩ không sai biệt cho lắm rồi, mà các chiến sĩ nhận được sói biến dị đến bây giờ cũng đã nuôi dưỡng sự ăn ý với chiến sủng của mình, kỵ quân sói với quy mô ban đầu, cho nên Ôn Minh để bọn hắn đi ra ngoài tuần tra căn cứ rồi.
Mà bọn sói con này, thì ra cách hai tuần lại xuống núi một lần bồi dưỡng tình cảm với các chiến sĩ, nếu có thú con bằng lòng đi theo người, như vậy chiến sĩ được chọn phải đánh bại mẹ sói con nữa thì mới được.
Mà cơ hội cách hai tuần một lần này cũng làm cho đám chiến sĩ dị năng kia tranh đoạt đến vỡ đầu, ngoại trừ người có biểu hiện nổi bật được ban thưởng, còn thông qua một phương thức khác chính là khiêu chiến trên võ đài đấy, chỉ có lọt vào top mười mới được thông qua.
Bởi vậy các chiến sĩ nhiệt tình tăng vọt, làm nhiệm vụ rất tích cực, huấn luyện cũng vô cùng ra sức, tiến bộ không thể không nói không lớn nha.
Đương nhiên, đến được cũng không nhất định có được sự tán thành của sói con, nhưng không đến thì nhất định không có cơ hội rồi!
"Chậc chậc, dương mưu à."
Hạ Y Huyên lắc đầu, trong lòng có chút cảm thán.
Lang Vương là dị thú của Ôn Minh, nếu Ôn Minh ra lệnh cưỡng chế... toàn bộ đàn sói đều có thể phân phối cho chủ nhân, ai quản bọn chúng có bằng lòng hay không.
Nhưng hết lần này đến lần khác Ôn Minh lại dùng cách anh tình tôi nguyện này, không chỉ đàn sói cảm thấy mình nhận được sự tôn trọng, Lang Vương sẽ càng trung thành với Ôn Minh, còn huy động tính tích cực của các chiến sĩ, một lần hành động rất hiếm có ah.
Sân huấn luyện lộn xộn đấy, từng chiến sĩ đều dốc hết tất cả vốn liếng lấy lòng sói con, hy vọng có thể lừa gạt được một con trở về.
Nhưng trên thực tế, sói con cũng không dễ dàng lấy lòng như vậy nha.
Lúc này, Ôn Dao cảm thấy ống quần mình bị giật giật, cúi đầu nhìn, một sói con có hình dáng hơi lớn đang dùng hàm răng túm lấy ống quần của mình.
Một màn này... Hình như có chút quen quen?
"YAA.A.A..! Dao Dao, có phải nó muốn đi cùng em không?"
Hạ Y Huyên cũng chú ý đến lũ sói con đã chạy đến này, cô đánh giá trên dưới một thoáng, cười nói: "Tiểu gia hỏa này thật tinh mắt, Dao Dao, em có muốn mang về hay không?"
Ôn Dao lặng yên nhìn sói con vây xung quanh mình vài vòng, sau đó mặt mụi tràn đầy nịnh nọt nhìn mình, đã nhận ra đối phương.
Con sói này không phải lần đầu tiên gặp mặt đã tiến đến gần mình sao?
Khi đó còn bị Đại Hoàng ngây thơ khi dễ nữa.

Bây giờ nhìn xem, sói con lúc ấy đã lớn thêm không ít, màu sắc da lông cũng đã xảy ra một ít biến hóa.
Ôn Dao lắc đầu: "Không muốn."
Ôn Dao đã không có ý định thu nhận thêm dị thú khác nữa, ba con đủ rồi, nhiều hơn nuôi không nổi nữa, hơn nữa tính ra Ôn Dao bị cưỡng chế nuôi Mạn Mạn đấy.
"Thật không muốn sao?"
Ôn Dao kiên định lắc đầu, sói con vẫn nên để lại cho các chiến sĩ khác thôi, Ôn Dao không giành.
Sói con bên chân dường như biết rõ Ôn Dao không muốn mang nó đi, vì vậy bắt đầu ở trên mặt đất lăn qua lăn lại bán manh, còn dùng âm thanh đáng thương nức nở kêu to về phía Ôn Dao, thấy một màn như vậy Hạ Y Huyên bộc phát tình thương của mẹ.
"Này... Dao Dao, em xem người ta đáng yêu như vậy, lại thích em như vậy, nếu không em... nhận đi?"
Chiến sĩ bên cạnh run rẩy khóe miệng, lời này vì sao nghe có chút kỳ quái?
Cái gì gọi là "nhận"?!
Ôn Dao cũng có chút im lặng, Ôn Dao nghiêng đầu sang chỗ khác yên lặng nhìn Hạ Y Huyên, thẳng đến khi Hạ Y Huyên chột dạ dời ánh mắt đi.
"Được rồi được rồi, không nhận thì không nhận, nhỏ như vậy cũng không làm được chuyện lớn gì, em có Đại Hoàng và Tiểu Tiểu tài giỏi là đủ rồi."
Nghe nói như thế, chiến sĩ lại nhịn không được muốn trợn trắng mắt, quả nhiên người với người quá khác biệt đấy, bọn hắn ở chỗ này tranh đoạt vỡ đầu, người ta còn chướng mắt.
Thấy Ôn Dao thờ ơ, sói con bắt đầu chơi xấu, túm ống quần Ôn Dao kéo Ôn Dao đi, thấy vậy Hạ Y Huyên muốn cười.
Ánh mắt tiểu gia hỏa không tệ, đáng tiếc, người ta không muốn.
Đang giằng co, sân huấn luyện đột nhiên truyền đến một trận hoan hô vang dội, dọa sói con nhảy dựng.
"Làm sao vậy?"
Hạ Y Huyên nhìn quanh sân huấn luyện, muốn biết xảy ra chuyện gì.
Chiến sĩ nhìn nhìn, hỗ trợ giải thích nói: "Chắc là có người đã nhận được sự đồng ý của sói con, chậc, thật là may mắn, bây giờ chỉ cần đánh bại sói cái là được rồi."
Trong giọng nói mang theo hâm mộ, còn có chút vị chua đấy.
Chiến sĩ có thể được chọn đều là trong trăm có một đấy, trong đoàn dị năng cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, thực lực tự nhiên không kém, chỉ cần có thể để sói con đồng ý đi theo anh, cơ bản cũng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.