Chương trước
Chương sau
Tiểu Chu Tước run rẩy thân thể, hất tung tất cả giọt nước trên thân thể ra ngoài, sau đó vẻ mặt phẫn nộ chiêm chiếp kêu lên hai tiếng với Ôn Dao, dường như đang chỉ trích Ôn Dao.
Hai tay Hạ Y Huyên ôm ngực đứng ở một bên nhìn một màn buồn cười này, trong lòng thắp một nén nhang thay tiểu Chu Tước không có ánh mắt.
Dao Dao cũng không phải bởi vì mi đáng yêu mà bao dung tất cả cho mi như nãi cha của mi đâu nhá!
Quả nhiên, Ôn Dao không đếm xỉa bắn nước tới, mấy quả cầu nước nhỏ trống rỗng xuất hiện bay về phía tiểu Chu Tước.
Lần này tiểu gia hỏa học tinh, biết rõ phạch phạch cánh nhỏ né tránh, thế nhưng quả cầu nước này không phải nó né là có thể tránh khỏi đâu đấy?
Liên tiếp bị đổ nước lạnh xuyên tim, tiểu Chu Tước ủy khuất cực kỳ.
Nó rũ cụp đầu xuống, đội một thân lông vũ ướt sũng, nhẹ giọng kêu lên hai tiếng về phía Hà Liệt Sinh, âm sữa nhỏ vụn này làm "Vú em" Hà Liệt Sinh nghe được trái tim đều muốn nát.
Hắn vội vàng duỗi hai tay ra muốn nâng nó lên, lại bị Hạ Y Huyên giữa đường kéo lại.
"Không đánh không nghe lời, anh không phải hỏi Dao Dao biện pháp tốt sao, nhìn là được rồi."
"Nhưng..." Hà Liệt Sinh hơi chần chờ: "Cái này không được tốt cho lắm... Chu Tước còn nhỏ, mới nở không bao lâu, không cần nghiêm khắc như vậy mà..."
"Cũng bởi vì còn nhỏ mới phải dạy dỗ! Cưng chiều quá không được, sẽ hủy hoại đứa nhỏ đấy! Anh đã không nỡ xuống tay thì cứ để Dao Dao thử xem."
Hà Liệt Sinh cảm thấy có chút không đúng, chim con lúc này mới có bao lâu đâu, làm sao lại kéo đến cưng chiều rồi?
Hắn làm sao lại hủy hoại đứa nhỏ rồi hả?
Không đợi hắn nói thêm gì, Ôn Dao đã tiến lên vài bước, Ôn Dao duỗi tay phải về phía tiểu Chu Tước, trong lòng bàn tay nằm một khối vụn tinh thạch nho nhỏ.
Mảnh vụn tinh thạch này đối với tiểu Chu Tước đã đủ, hai mắt nó tỏa sáng nhìn thứ trong lòng bàn tay Ôn Dao, vỗ cánh cứ như muốn cướp đoạt, đáng tiếc mới nhảy vài cái đã bị một cây roi nước nhỏ đánh bay ra ngoài, còn lăn cuồng trên mặt đất hai vòng, dính đầy tro bụi.
Từ lúc nở trứng chào đời lúc nào cũng được sủng ái yêu chiều còn chưa gặp phải quá nhiều ngăn trở như thế, tiểu Chu Tước không tin thử lại mấy lần, đều dùng thất bại chấm dứt.
Cuối cùng nó rốt cục nhớ dai, biết rõ người trước mắt này không dễ nói chuyện như nãi cha của mình, thậm chí còn ngoan cố hơn tuần thú sư kia, chỉ có thể quy củ đứng ở đó, biểu hiện ra mặt đáng yêu nhất của mình, đáng thương nhìn qua Ôn Dao, ý đồ gợi lên sự đồng tình của Ôn Dao.
Phải biết, nó dựa vào một chiêu này trốn thoát bao nhiêu lần trừng phạt rồi đấy.

Đáng tiếc, cô bé trước mặt nó ý chí sắt đá, đối với việc nó bán manh giả bộ đáng thương đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiểu Chu Tước còn nghe không hiểu nhiều lời nói của con người, nhưng khoảng thời gian ngắn học tập này nó vẫn nhớ kỹ mấy mệnh lệnh phát âm, bây giờ Ôn Dao yêu cầu nó phải làm theo được mấy mệnh lệnh thường dùng.
Mặc dù tiểu Chu Tước rất muốn có cốt khí không thèm làm, nhưng Ôn Dao căn bản không cho nó cơ hội lựa chọn, cưỡng chế nó huấn luyện!
Nó muốn tìm nãi cha của mình, nhưng Hà Liệt Sinh xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn quyết tâm mạnh mẽ nghiêng đầu qua.
Tiểu Chu Tước chấn kinh rồi, nó cứ bị ném bỏ như vậy rồi hả?!
Mặc kệ nó nghĩ như thế nào, nên làm vẫn phải làm, làm không đúng sẽ bị quả cầu nước đánh trúng, cho dù bán manh lăn qua lộn lại hay vẻ mặt hung hăng kêu gào, Ôn Dao đều thờ ơ tất cả.
Thật vất vả làm xong toàn bộ, rốt cuộc Ôn Dao cũng thả lòng từ bi đưa khối vụn tinh thạch kia cho nó.
Vào lúc nuốt vào khối nhỏ tinh thạch kia, tiểu Chu Tước quả thật muốn rơi lệ đầy mặt rồi, trước kia bán manh làm nũng đều có thể có thứ mình muốn, lần này tốn sức chín trâu hai hổ mới lấy được, thật sự quá đau lòng rồi!
Sau này nó không muốn gặp lại người này nữa!
Tiểu Chu Tước mệt mỏi quá sức nhào vào trong lòng bàn tay Hà Liệt Sinh, cọ cọ làn da thô ráp của hắn, tiểu Chu Tước nhắm mắt lại đi ngủ.
Lâu như vậy đến hôm nay, đây là lần đầu tiên nó hoàn thành nguyên vẹn tất cả huấn luyện!
Hà Liệt Sinh cẩn thận kiểm tra tiểu Chu Tước một phen, xác định tuy ngâm không ít nước, nhưng cũng không phát hiện chỗ nào không tốt, hắn cũng thở ra nhẹ nhàng.
Nhìn đối phương khẩn trương như vậy, Hạ Y Huyên hơi khó chịu: "Đoàn trưởng Hà, anh không cần khẩn trương như vậy, Dao Dao chúng ta có chừng mực đấy! Tuy người ta nhỏ một chút, nhưng dầu gì vừa nở ra cũng là dị thú hệ hỏa cấp ba hiếm có, xối có chút nước sẽ không xảy ra chuyện gì, anh đừng có quấn quýt cứ như xảy ra chuyện lớn như vậy?"
Nghe trong giọng nói Hạ Y Huyên dường như có chứa chỉ trích, hắn cũng biết hành vi vừa rồi của mình có chút không ổn, vội vàng giải thích: "Không phải như thế, đương nhiên tôi tin tưởng Dao Dao, chỉ có điều em cũng nên thông cảm cho tâm tình cha già của anh một chút chứ."
Cha già...
Hạ Y Huyên im lặng rồi, sau đó nhịn không được buồn bả nói: "Đoàn trưởng Hà à, mặc dù anh nuôi tiểu Chu Tước như nuôi con cũng không có vấn đề, nhưng bản chất của nó vẫn là chiến sủng của anh, anh cứ cưng chiều như vậy... Chậc."
Lời Hạ Y Huyên còn chưa dứt, nhưng Hà Liệt Sinh cũng hiểu hết ý của cô, cũng biết cách làm của mình như vậy là không đúng, nhưng...

Mỗi lần nhìn thấy tiểu gia hỏa gặp rắc rối rồi đáng thương nhìn qua hắn, hắn luôn không hạ nổi quyết tâm cứng rắn được!
"Thế... Dao Dao, trước kia anh thấy Trường Phong cũng rất nghe lời, giống như lúc ấy đoàn trưởng cũng không giáo huấn nó?"
Hà Liệt Sinh theo thói quen vẫn gọi Ôn Minh là đoàn trưởng, hắn nhớ đến lúc Trường Phong nở ra cũng rất nhu thuận, làm sao đến lượt hắn lại ra một Hỗn Thế Ma Vương như thế này?
Ôn Dao không hiểu nhìn hắn một cái: "Không thể so sánh."
Hà Liệt Sinh: "..." Vạn tiễn xuyên tâm...
"Hơn nữa, Trường Phong không dám giương oai ở trước mặt anh của em."
Tuy Trường Phong cũng sẽ làm nũng bán manh với Ôn Minh, nhưng lúc Ôn Minh giận tái mặt, Trường Phong cũng rất sợ đấy.
Hạ Y Huyên ở một bên bổ sung nói: "Hơn nữa, lúc Ôn Minh bắt đầu huấn luyện Trường Phong cũng xuống tay độc ác đấy, sau này còn bắt nó ném cho ba mẹ nó đặc huấn một phen nữa kìa."
Hà Liệt Sinh đã trầm mặc, hình như có việc như vậy.
Xem tiểu Chu Tước như ngọn lửa bình thường trong tay, Hà Liệt Sinh quyết định —— không thể tiếp tục như vậy được nữa!
Nên hạ quyết tâm vẫn phải hạ quyết tâm, từ hôm nay trở đi, hắn phải từ "Vú em" biến thành "Hổ cha"!
Được rồi, vẫn là bắt đầu từ ngày mai đi, hôm nay để nó nhẹ nhõm một ngày cuối cùng.
Mà tuần thú sư trên đường đến đứng ngoài quan sát phần sau quá trình lúc này cũng mở miệng nói: "Đoàn trưởng Hà, trước đó tôi cũng đã từng nói qua anh quá phóng túng nó, hơn nữa chim con này không phải chim con bình thường, cấp bậc của nó cao, thực lực mạnh, tính tình lại không tốt, nếu quá mức cưng chiều hơn nữa không tăng cường quản thúc nó... sau này xảy ra chuyện đã muộn!"
Mặt Hà Liệt Sinh có chút đỏ, nhưng do làn da đen, nên cũng không nhìn ra.
Hắn gật gật: "Tôi biết rõ, chỉ là không hạ quyết tâm được, nhưng tôi cũng biết tiếp tục như vậy sẽ không tốt, dù sao nó không phải chim con bình thường, sau này tôi sẽ sửa đổi."
Hạ Y Huyên dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình thương hại tiểu gia hỏa còn đang ngủ giật mình không biết, lắc đầu.
Xem ra sau này ngày tốt lành nó hung hăng càn quấy ngang ngược bá đạo đã một đi không trở lại rồi ~
Chậc chậc, thật đáng thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.