Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Mạn Toa sáng rực lên, giống như được nước trong rửa qua, lúc nhìn người làm cho người đó nhịn không được bị ánh mắt của cô bé hấp dẫn.
"Mạn Toa, làm sao cứ cảm thấy em có chút khác khác?"
Tiết Dương quan sát tỉ mỉ Mạn Toa một phen, cảm thấy cô bé này có chỗ nào đó khác với lúc trước, nhưng hắn lại không nói nên lời khác chỗ nào, cho người ta một loại cảm giác khó nói ra lời.
Nghe Tiết Dương nói... Mạn Toa hé miệng cười cười, trong lòng tung tăng như chim sẻ đấy.
Cuối cùng cô bé cũng lên cấp rồi, bây giờ cô bé đã là dị năng giả cấp ba rồi!
Bây giờ cô bé rất muốn gặp Ôn Dao, nói cho chị ấy biết cô đã tiến cấp rồi, hơn nữa đã có kỹ năng mới!
Nhưng, chị Dao Dao đang ở đâu?
Tiết Dương nhìn cô bé vốn mang khuôn mặt vui sướng tươi cười rạng rỡ, thoáng chốc suy sụp, lại càng hoảng sợ, chẳng lẽ hắn nói cái gì không nên nói rồi sao?
"Mạn Toa, em làm sao vậy?"
Mạn Toa lắc đầu, cô bé khẽ cắn môi dưới, trong lòng nghĩ làm sao mới có thể tìm được Ôn Dao đây, nếu như cô bé đoán đúng, chị Dao Dao có lẽ ở gần đây, nhưng cô bé không thấy chị ấy ở đâu...
Đang nghĩ ngợi có nên nhờ Tiết Dương hỗ trợ tìm người hay không, đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên, xoáy bụi đất và lá rụng trên mặt đất, cát bụi mịt mù khiến mắt hai người không thể nào mở mắt ra được.
Tiết Dương giơ cánh tay lên ngăn trở mặt, đôi mắt híp thành một đường nhỏ, xuyên qua khe hỡ đó nhìn thấy trên bầu trời có một bóng đen như cánh chim khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Đây là một con hổ biến dị uy nghiêm bá khí màu vàng khổng lồ, lúc đồng tử màu vàng đảo qua Tiết Dương, thậm chí khiến hắn nhịn không được da đầu run lên.
Trên trán của nó cũng không có hoa văn kí hiệu cùng loại như chữ "Vương", mà là một đường vân kỳ quái màu xanh, có chút giống biểu tượng gió lốc, đường vân màu đen trên người cũng khá ít.
Ngoại trừ bộ dáng có chút khác lão hổ bình thường, quan trọng nhất lão hổ này còn có một đôi cánh!
Mẹ nó ơi, trên trái đấy đã xuất hiện giống loài vượt giống dị biến vậy sao!
Tiết Dương từng gặp qua dị thú cũng chưa bao giờ nhìn thấy con nào có biến hóa lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đều ngây ngần cả người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thẳng đến khi nghe được Mạn Toa hưng phấn hô một tiếng: "Chị Dao Dao!" hắn mới chú ý trên lưng con hổ biến dị kia dường như còn có người, xem bộ dáng là đồng bạn của Mạn Toa tìm đến rồi sao?
Đợi Ôn Dao nhảy từ trên lưng Đại Hoàng xuống, Tiết Dương lại sững sờ, hắn cho rằng đồng bạn của Mạn Toa làm sao cũng phải là người trưởng thành nha, không nghĩ đến lại là một cô bé không lớn hơn cô bé ấy mấy tuổi!
Hiện tại trẻ con đều lợi hại như vậy rồi sao?!
"Cái này... Đây là cái gì!"

Nghe được động tĩnh, chú Cáp Luân từ bên kia chạy đến bị Đại Hoàng đột ngột xuất hiện trước mắt dọa sợ, từ lúc nào bên trong cánh rừng này có lão hổ rồi hả?
Vốn Mạn Toa đang chạy về hướng Ôn Dao, vội vàng giới thiệu cho hai bên.
"Mạn Toa, em xác định trước đó là em lạc với cô bé này sao?"
Tiết Dương kéo Mạn Toa sang một bên, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Ôn Dao, nhỏ giọng hỏi bên tai cô bé.
Trên mặt Mạn Toa hiện ra một tia xấu hổ, cô bé biết rõ một chút khoảng cách này đối với Ôn Dao mà nói không bị ảnh hưởng chút nào, chị ấy hoàn toàn có thể nghe rõ bọn hắn nói chuyện gì.
Thấy Mạn Toa không trả lời, Tiết Dương tiếp tục mở miệng nói: "Anh cảm thấy khả năng các em thất lạc không lớn lắm... cho dù lạc nhau, chẳng lẽ cô bé ấy không tìm thấy em?"
Nếu như không nhìn thấy Đại Hoàng, Tiết Dương vẫn tin tưởng lời Mạn Toa nói, dù sao tìm người trong cánh rừng lớn như vậy, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Nhưng con hổ biến dị này biết bay đấy! Như vậy tìm người làm sao còn không tìm thấy?
"Em nói cho anh biết, có phải cô bé ấy cố tình vứt bỏ em không?"
Tiết Dương nhịn không được nghĩ đến chiều hướng xấu nhất, tự bổ não một bộ phim yêu hận tình thù.
"Không phải, anh suy nghĩ nhiều rồi, là em không cẩn thận đi lạc đấy."
Coi như như vậy Mạn Toa cũng sẽ không thừa nhận, Ôn Dao đã làm huấn luyện viên của bọn họ một thời gian ngắn, cô bé cũng biết cách làm của chị ấy, chính là vô cùng đơn giản thô bạo, căn bản không nói quá nhiều đạo lý với người khác.
"Em đừng gạt anh, em không biết, lòng người bây giờ..."
"Em còn có việc nói với chị Dao Dao, em đi trước đây!"
Mắt thấy Tiết Dương sắp nói những lời càng quá đáng hơn, Mạn Toa vội vàng cắt ngang lời hắn, để chị Dao Dao nghe được càng thảm đó!
Nhìn Mạn Toa chạy nhanh như chớp đến bên người cô bé kia, trên mặt mang theo sự suиɠ sướиɠ, Tiết Dương cau mày đánh giá Ôn Dao, hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy trước đó Mạn Toa nói bị lạc trong đó nhất định có ẩn tình gì đó.
Tiết Dương giơ mắt lên, trong lúc lơ đãng đối diện với ánh mắt của Ôn Dao, cho dù chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, vẫn làm cho Tiết Dương nhịn không được trong lòng run lên, bối rối quay đi thật nhanh.
Móa! Ánh mắt một cô bé con làm sao lại còn đáng sợ hơn hổ biến dị vậy chứ!
Lúc quay đầu lại, Mạn Toa và Ôn Dao đã đi đến chỗ khác, dường như đang nói chuyện gì đó, mà con hổ biến dị kia lập tức nhàn nhã ghé vào bên cửa ra vào, nhìn cùng chưa từng liếc nhìn bọn hắn.
"Bác sĩ Tiết, này..."

Chú Cáp Luân thả nhẹ bước chân đi đến bên người Tiết Dương, cẩn thận từng ly từng tí chỉ chỉ Đại Hoàng ngăn ở ngay cửa ra vào, hỏi phải làm gì.
"Nhìn kỹ rồi hẳn nói."
Giá trị vũ lực này rõ ràng chênh lệch quá nhiều, ý nghĩ của bọn hắn không trọng yếu, quan trọng là... Người ta muốn như thế nào.
Mà bên kia, Mạn Toa đang hưng phấn kể lại chuyện mình vừa tiến cấp.
"... Sau đó em liền tiến cấp rồi! Bây giờ em cảm thấy rất tinh thần, hơn nữa cảm giác đối với những động vật kia còn mạnh hơn. Đúng rồi, còn một điều tối trọng yếu nhất!"
Mạn Toa nhìn nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói ra: "Em cảm giác chỉ cần em muốn, có thể thành lập liên hệ với một ít dị thú, giống như là..."
Mạn Toa ngừng lại, bắt đầu vắt hết óc tìm từ ngữ thích hợp để hình dung, thế nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được từ nào thích hợp: "Giống như là... Là..."
"Thành lập khế ước." Ôn Dao tiếp lời.
"À, đúng, khế ước, chính là nó!"
Mạn Toa điên cuồng gật đầu, sau khi xác định kỹ năng mới của chính mình, cô bé thử dùng với Điểm Điểm, rất dễ dàng liền thành công rồi!
Sau khi thành công cô bé không chỉ có thể trao đổi rõ ràng hơn với Điểm Điểm, lại còn cảm giác được vị trí của nó.
Ôn Dao nhìn lướt qua Điểm Điểm bên chân Mạn Toa, có chút bất đắc dĩ, thành lập khế ước với một con mèo rừng bình thường có phải có chút lãng phí rồi hay không?
Bất quá Ôn Dao cũng không có ý định nói cái gì, rất rõ ràng Điểm Điểm đối với Ôn Dao thì khác, gần đây Ôn Dao sẽ không can thiệp vào cuộc sống và cách làm của người khác, trừ phi có quan hệ với mình.
Cũng không biết một người có thể thành lập khế ước với bao nhiêu dị thú, trước kia ở nước M gặp được người kia khế ước với ba con dị thú có cấp bậc khác nhau, mà ở đại lục Ella, khế ước thú bao nhiêu có quan hệ với tinh thần lực mạnh yếu...
"Có thể giúp những người khác thành lập khế ước thú với dị thú không?"
Điều này mới chính là vấn đề trọng yếu nhất, cũng vì vấn đề này mà Ôn Dao đồng ý trợ giúp Mạn Toa thăng cấp đấy.
"Cái này..." Mạn Toa nhíu mày, cúi đầu nghĩ nghĩ: "Chưa từng thử qua, nhưng có lẽ có thể đấy, nhưng cần phải rất phối hợp em mới làm được."
Mạn Toa cũng biết có thể thuận lời thành lập khế ước với Điểm Điểm nguyên nhân là vì Điểm Điểm vô cùng tín nhiệm cô bé, không có bất kỳ phản kháng nào, nhưng những người khác cô bé không dám xác định.
"Vậy thì thử xem." Ôn Dao hời hợt đưa ra quyết định.
"Hả?"
Mạn Toa ngây ngốc, thử xem? Làm sao thử?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.