Lúc ấy Laca cũng rất ngây ngốc, đối thủ sắp chiến thắng đến nơi lại đột nhiên chạy trối chết, làm sao nó cũng nghĩ không ra chuyện gì xảy ra. Nhưng cho dù như vậy, xem như nó và cự mãng đã kết thù rồi, đã là tình trạng không chết không ngừng, đợi thương thế tốt hơn, nó muốn đi báo thù! Mạn Toa không hỏi tiếp, cô bé cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ bên chân, lông mi hơi run rẩy. Cô bé đến chỉ muốn xác định sự phỏng đoán trong lòng mà thôi, Cự Mãng vô duyên vô cớ bỏ chạy, cô bé chỉ có thể nghĩ đến một người. Nói chuyện xong với Laca, Mạn Toa một lần nữa trở về gian phòng, lần này cô bé không nằm xuống ngủ, mà ngồi ở bên giường bắt đầu minh tưởng. Cô bé cũng muốn có một ngày được như chị Dao Dao, đơn giản chỉ cần một ý niệm trong đầu có thể đẩy lùi kẻ thù. Cho dù hiện tại không đạt được, cô bé cũng muốn bắt đầu cố gắng đề cao dị năng của mình, bản thân làm theo khả năng của mình! Sáng sớm, mặt trời dần dần bay lên, ánh sáng xuyên qua tầng mây, ánh sáng chiếu rọi toàn bộ cánh rừng. Chú Cáp Luân và Tiết Dương sớm đã thức dậy, bầy khỉ bên ngoài nhà đã sớm không thấy nữa rồi, có lẽ đã trở về. Dọn dẹp lại phòng khách lộn xộn tối hôm qua rồi sửa sang lại một lần, lúc này Tiết Dương mới phát hiện Mạn Toa còn chưa rời giường. "Mạn Toa thế nào còn chưa thức dậy?" Nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sắp chín giờ rồi. Chú Cáp Luân từ bên ngoài bước vào nhà nói: "Tối hôm qua cô bé ngủ muộn quá, đang thời điểm trưởng thành, phải ngủ đầy đủ mới được, cứ để cô bé tiếp tục ngủ đi." Tiết Dương cảm thấy chú Cáp Luân nói có lý, vì thế thả chuyện này xuống, bắt đầu tiếp tục công việc trong tay. Ở chỗ này đã hơn một năm, Tiết Dương bọn họ cũng không phải không làm việc gì. Tiết Dương thường cách một đoạn thời gian sẽ đi ra ngoài một chuyến, quan sát kế bên này có thay đổi gì hay không, cũng sẽ thu thập một ít mẫu vật trở về. Chú Cáp Luân đặt mảnh rừng núi này trong lòng, căn cứ theo trí nhớ của hắn, sau đó làm một bản ghi chép đối lập kỹ càng, đều nghĩ có lẽ một ngày nào đó những việc bọn hắn làm sẽ có tác dụng nào đó. Bầy khỉ biến dị cũng là đối tượng quan sát của bọn hắn, hơn nữa còn là đối tượng quan sát trọng điểm. Mặc dù không thiết bị nghiên cứu chuyên nghiệp để tiến hành tính toán số liệu chi tiết, nhưng căn cứ theo thiết bị kiểm tra đo lường có sẵn ở đây, Tiết Dương cũng nhận được không ít số liệu. Hiện tại Tiết Dương đang viết báo cáo, tối hôm qua bầy khỉ đến chữa thương hắn đã thu gom một ít máu và da lông, so sánh với số liệu phát hiện một tháng trước, lại có một vài biến hóa mới.
Sau khi phân tích tất cả các số liệu và sửa sang lại các thứ, Tiết Dương nhìn nhìn trang giấy không còn thừa nhiều lắm, thở dài. Những trang giấy này đều mua sắm trước tận thế đây, bây giờ đã không còn nhiều rồi, ổ cứng cũng chứa đầy rồi, sau này ghi chép thế nào đây? Tiết Dương duỗi lưng một cái, hoạt động vai cổ hơi cứng, bụng đột nhiên phát ra tiếng vang "Ọt ọt". Vuốt vuốt bụng, Tiết Dương ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp chú Cáp Luân đang dọn bữa ăn trưa. Lên núi kiếm ăn, trải qua hơn một năm lục lọi, dù có rất nhiều thực vật biến dị, bọn hắn cũng tìm được không ít thực vật có thể ăn. Món chính một loại thực vật có rễ cùng loại với khoai lang, hương vị tạm được, Tiết Dương ăn có chút không yên lòng, tổng cảm giác mình hình như đã quên cái gì đó. Đợi đến khi ăn xong củ khoai, Tiết Dương vỗ mạnh bàn một cái! "AA.A.A.., chúng ta quên mất Mạn Toa rồi!" Chú Cáp Luân cũng ngây ngẩn cả người, hắn bận việc cho tới trưa, thật đúng là đã quên mất cô bé kia. Dù sao hơn một năm này chỉ có hai người bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không nhớ ra đã có thêm một người. "Nhưng làm sao cô bé ấy còn chưa thức dậy?" Tiết Dương nhíu mày, hắn đứng dậy đi qua gần cửa phòng, vươn tay nhẹ nhàng gõ vài cái, đồng thời nhẹ giọng gọi: "Mạn Toa, rời giường ăn cơm đi!" Hai phút đồng hồ trôi qua, bên trong không truyền ra bất cứ âm thanh nào. "Còn chưa thức dậy à?" Chú Cáp Luân cũng đi qua, hắn gõ gõ cửa, bên trong vẫn không đáp lại. "Chú Cáp Luân, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Tiết Dương có chút lo lắng, cái này có chút lạ, cho dù mệt mỏi thì cũng đói bụng chứ, đói bụng nên ra ngoài ăn cái gì đó nha. "Không biết, vào xem." Nhưng cửa phòng bị khóa từ bên trong rồi, căn bản mở không ra. Tiết Dương vừa gõ mạnh cửa vừa nâng cao âm lượng gọi vài tiếng, còn không nghe tiếng trả lời, hai người quyết định xô cửa. Cửa phòng bị hai người hợp lực phá mở ra, đợi ổn định thân hình, Tiết Dương phát hiện Mạn Toa êm đẹp ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm chặt, nhìn dáng vẻ giống như trong phim truyền hình. Bọn hắn đi vào cũng không kinh động đến Mạn Toa, cô bé vẫn giữ tư thế đó không nhúc nhích.
Mà con mèo rừng vẫn luôn đi theo bên cạnh cô bé đứng trên giường, phần lưng chắp thẳng cao cao, chân trước đè nặng lên phía trước, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn qua bọn hắn. "Đợi chút!" Chú Cáp Luân ngăn cản Tiết Dương muốn tiến lên phía trước, cẩn thận đánh giá Mạn Toa, sau đó lôi kéo Tiết Dương đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài vẫn không quên đóng kỹ cửa phòng lại. Thấy hai người đi ra ngoài, Điểm Điểm khôi phục lại bộ dáng bình thường, nó đi một vòng chung quanh Mạn Toa, một lần nữa nằm xuống. "Chú Cáp Luân, sao chú lại kéo cháu ra ngoài? Cháu thấy cô bé hình như có chút không đúng." Tiết Dương khó hiểu vì sao chú Cáp Luân lại kéo hắn ra, làm sao cũng phải xem thử tình huống Mạn Toa một chút chứ. "Người ta lại khác với chúng ta, nói không chừng cô bé đang tu luyện, cháu đi lên không phải quấy rầy cô bé sao? Hơn nữa cháu nhìn bộ dáng con mèo rừng kia, rõ ràng đang thủ hộ bên cạnh cô bé, lúc này nếu cháu đi lên, coi chừng người ta cho cháu một móng vuốt đấy!" Tu luyện? Còn tu tiên nữa à! Mặc dù Tiết Dương biết có dị năng giả, cũng đã từng gặp một người khi tận thế vừa xảy ra, vẫn là người trong thôn, nhưng chỉ có thể phát ra một quả cầu lửa nho nhỏ. Sau này có một lần ở xa xa trong cánh rừng nhìn thấy hai dị thú đánh nhau, một con hình như có thể khống chế đất, một con khác có thể khống chế gió. Tuy rất ngạc nhiên, nhưng vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, hắn vẫn nhân lúc đối phương không chú ý đã sớm lui lại rồi. Lúc khác nhìn thấy dị thú cơ bản đều là tăng cường sức mạnh và tốc độ, hơn nữa tỉ lệ này cũng không cao, ngược lại nhiều khi thực vật biến dị càng thêm nguy hiểm hơn. Cho nên hắn cũng không hiểu dị năng giả tu luyện gì đó, có điều chú Cáp Luân nói dường như cũng có lý, nếu quấy rầy kế hoạch của người khác sẽ không tốt, như trong phim lúc quấy rầy người khác tu luyện còn bị cắn trả gì đó nữa mà! "Đừng lo lắng, một ngày không ăn cơm cũng không có gì." Chú Cáp Luân từng trải nhiều, hắn đối với cô bé người ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, đều có thể một mình vượt qua vài ngày trong rừng, nghĩ thế nào cũng không phải đứa trẻ bình thường được. Lúc chiều Tiết Dương đi một chuyến đến chỗ bầy khỉ, chỗ đó đã được bầy khỉ thanh lý sạch sẽ rồi. Ngoại trừ vết máu đỏ sậm trên mặt đất cùng trên vách đá dựng đứng, căn bản nhìn không ra nơi này đã từng xảy ra chuyện gì. Xác định thân thể bầy khỉ đều khỏe mạnh, Tiết Dương sờ sờ lên mấy cái xương gãy của khỉ, xác định xương cốt không di chuyển khỏi vị trí, cuối cùng dặn dò chúng nghỉ ngơi thật tốt không nên lộn xộn. Thời điểm đi về bên trong ba lô của hắn chứa đầy thi thể rắn, đây là Laca kín đáo đưa cho hắn đấy, mang về có thể nấu canh rắn ăn. Tiến vào sân nhỏ, Tiết Dương vừa vặn nhìn thấy Mạn Toa đi ra cửa. "Ha! Mạn Toa em dậy rồi à!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]