Con khỉ khổng lồ kia tay ôm lưng vác khỉ đặt bọn chúng xuống, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạn Toa, nó từ từ biến nhỏ lại, cuối cùng biến thành bộ dáng ban ngày Mạn Toa nhìn thấy. Nhưng so với vua khỉ hăng hái ban ngày nhìn thấy, lúc này cánh tay trái Laca tràn đầy máu tươi, thân thể nhìn có chút không được tự nhiên. Tiết Dương cũng từ trong nhà đi ra, hắn và chú Cáp Luân cùng nhau ôm mấy con khỉ vào nhà. Mạn Toa cũng học bộ dáng của bọn họ, ôm một con khỉ đi theo đằng sau. Trong phòng sửa sang lại một phen, đồng thời mở ngọn đèn chân không sáng nhất, Tiết Dương bắt đầu trị liệu cho từng con. Đại phần khỉ đều là bị cắn tổn thương và xiết tổn thương, còn có con cá biệt bị rắn độc cắn, cái này phải chú trọng chữa trị. Làm xong giai đoạn trước thanh lý công tác, sau đó Tiết Dương bắt đầu tìm huyết thanh kháng độc. Trên núi rắn nhiều, cũng không ít rắn độc, cho nên ở đây vẫn có không ít huyết thanh kháng độc, tuy có khả năng bởi vì biến dị mà hiệu quả sẽ giảm đi, nhưng vẫn tốt hơn so với không có. Tìm ra mấy ống huyết thanh cuối cùng, Tiết Dương ngầm thở dài, cái này dùng hết rồi sau này cũng không còn. Tiêm huyết thanh cho chúng nó xong cũng băng bó thảo dược cho bọn nó, Tiết Dương bắt đầu kiểm tra thân thể Laca. Chủ yếu xương cốt trên người Laca bị gãy vài chỗ, miệng vết thương trên cánh tay trái cũng rất lớn, máu tươi không ngừng chảy ra. "Làm sao tổn thương đến nỗi này?" Tiết Dương mò mẫm xương cốt trên người Laca, cau mày hỏi, cảm giác giống như bị cắt đứt, nói như vậy, lực đạo này lớn biết bao nhiêu! Laca quét qua nhìn Tiết Dương, không phát ra âm thanh gì khác, chỉ giơ cánh tay lên, để hắn chữa trị. Trong lúc trị liệu, lục tục có những con khỉ khác kéo đến, thương thế của bọn nó khá nhẹ hơn một chút, có chút còn đang trong quá trình chờ đợi còn đi giúp chăm sóc đồng bạn của mình. Tiết Dương vừa mới giúp Laca băng bó xong miệng vết thương, một con khỉ mẹ toàn thân là máu đột nhiên chen vào, mặt mũi nó tràn đầy lo lắng, đem con khỉ con trong ngực dùng sức nhét vào trong ngực Tiết Dương, khẹt khẹt kêu to không ngừng, dường như van xin hắn cứu lấy con của mình. Vừa vào tay Tiết Dương cũng cảm thấy không đúng, thân thể khỉ con cứng ngắc rồi, hắn dò xét lên mũi, lại đặt tay lên cổ khỉ con cảm nhận một phen, xác định con khỉ con này đã chết từ lâu. Tiết Dương nhíu mày lắc đầu, đem khỉ con thả lại trong ngực khỉ mẹ: "Thật xin lỗi, tôi bất lực." Khỉ mẹ cao giọng thét lên chói tay không ngừng đẩy thi thể khỉ con vào trong ngực Tiết Dương, dường như không chịu tin tưởng lời nói của Tiết Dương, cố ý muốn Tiết Dương cứu con nó. "Nó đã chết, tôi không có biện pháp." Tiết Dương bất đắc dĩ rồi, nếu như có thể, hắn cũng hi vọng mình có thể cứu sống nó, nhưng mình không có năng lực như thế! Khỉ mẹ đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó nhảy mạnh lên đánh về phía mặt Tiết Dương, có điều móng vuốt sắc bén của nó còn chưa chạm đến mặt Tiết Dương, đã bị một bàn tay màu đen cực lớn vỗ qua.
Laca đi đến phía trước Tiết Dương, sau đó kêu một tiếng về hướng khỉ mẹ, dường như đang trách cứ hành vi của nó. Khỉ mẹ bị chửi rụt rụt thân thể, trong miệng phát ra vài tiếng rên rĩ, vẻ mặt đau thương bi thống kia khiến Mạn Toa không nhịn được đỏ vành mắt. Khỉ mẹ từ từ đi đến bên người Tiết Dương, Tiết Dương thở dài, giao khỉ con trong ngực cho nó, sau đó nhìn nó ôm thi thể khỉ con co rúc vào nơi hẻo lánh, mà chung quanh những con khỉ khác cũng vây qua, dường như đang an ủi nó. "Các người bị bầy rắn tấn công?" Tiết Dương vừa hỗ trợ trị liệu những con khỉ khác vừa hỏi, mà Laca lập tức khẹt khẹt vài tiếng. "Nó nói là bị bại tướng dưới tay đánh lén." Mạn Toa đột nhiên mở miệng nói, vừa rồi cô bé dùng dị năng nói chuyện với Laca, mà Laca cả buổi không phản ứng cô bé lần này cuối cùng cũng trả lời cô bé, quả nhiên, nó có thể thuận lợi trao đổi với cô bé. "Thế trước kia mi cũng bị con rắn đó siết sao? Ặc, chắc con rắn này to dữ lắm!" Tiết Dương đã từng nhìn thấy sau khi Laca biến thân, thân hình cao hơn hai mét, có thể làm tổn thương Laca như vậy, con rắn kia to đến thế nào! Hơn nữa Mạn Toa còn nói là bại tướng dưới tay, chẳng lẽ trước kia đã đánh qua một lần? Hắn làm sao lại không biết? "Thế con rắn kia đâu? Chết chưa?" Sau đó Laca quay đầu đi, hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này. "À... Laca, tôi nói cho mi biết một tuyệt chiêu để thoát khỏi rắn siết!" Tiết Dương nói khiến Laca quay đầu lại, dường như đang đợi hắn nói đến tột cùng là tuyệt chiêu gì. "Cái kia chính là... **!" "Khục khục khục!" Nghe nói như thế Mạn Toa cùng Laca đều không phản ứng, ngược lại chú Cáp Luân bên kia ho lên sặc sụa. "Chú, chú biết '**' là có ý gì à!" Tiết Dương kinh ngạc, thì ra chú cũng biết một chút từ ngữ mạng nha! "Trước kia có đôi khi sẽ lên mạng..." chú Cáp Luân hàm hồ nói. Nhưng hiển nhiên tâm tình Laca không tốt, cũng không muốn nhiều lời, cuối cùng bọn Mạn Toa cũng không có quá nhiều tin tức.
Bận việc hơn hai giờ, ba người rốt cuộc cũng băng bó xong vết thương của tất cả khỉ, Tiết Dương còn đem quả dại bọn khỉ tặng ban ngày đưa ra, cho bọn chúng ăn no bụng. Trị liệu xong bầy khỉ, chúng cũng chưa trở về, mà tạm thời ở trên nóc nhà gỗ hoặc vây quanh những cành cây chung quanh đây. Tiết Dương cũng nói với Mạn Toa: "Đêm nay em vất vả rồi, bây giờ trở về nghỉ ngơi đi." "Vậy chúng nó..." Mạn Toa nhìn nhìn bầy khỉ đang líu ríu cứ như đang thảo luận gì đấy ở bên ngoài cửa, do dự hỏi thăm: "Chúng cứ như vậy sao?" "Ừm, không cần lo lắng, đêm nay nghỉ ngơi một đêm sáng sớm ngày mai chúng sẽ trở về, dù sao chỗ đó mới thuộc về địa bàn của bọn nó, nhiều khi chúng ta cũng không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của bọn chúng." Mạn Toa gật gật đầu, trở lại gian phòng mới phát hiện Điểm Điểm mất tích trước đó đã trở về. "Điểm Điểm mi đi đâu vậy? Làm ta lo lắng muốn chết!" Truyện được đăng tại s3.truyenhd.com: hongtrang301 Điểm Điểm duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm tay Mạn Toa, ra hiệu chính mình không có việc gì. Sờ lên đầu Điểm Điểm, Mạn Toa lên giường chuẩn bị ngủ, thế nhưng cô bé nằm ở trên giường lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng một lần nữa cô bé bò dậy, mang giày vào lặng lẽ đi ra cửa phòng. Mở cánh cửa ra, Mạn Toa phát hiện không biết ánh trăng đã lộ ra từ lúc nào, hiện lên ánh trăng lưỡi liềm nho nhỏ. Âm thanh cửa mở làm kinh động đến bầy khỉ chung quanh, chúng thăm dò quan sát, sau khi phát hiện là Mạn Toa thì rụt đầu trở về. Mạn Toa đi ra cửa đến sân nhỏ, cách đó không xa Laca ngồi xổm trên một tảng đá lớn. Nó lặng yên ngồi ở đó, con mắt nhìn ánh trăng lưỡi liềm dường như đang ngẩn người, lông trắng trên đỉnh đầu dưới ánh trăng nhẹ nhàng càng thêm rõ ràng hơn. Mạn Toa lặng lẽ đi đến bên người Laca, cẩn thận từng li từng tí nhìn nó, sau đó trên mặt chần chừ hỏi thăm: 【Mi ở nơi này làm gì vậy?】 Laca không để ý đến cô bé, Mạn Toa ngồi lên tảng đá bên cạnh, hai tay chống cằm, cũng nhìn lên ánh trăng lưỡi liềm trên đầu, tiếp tục hỏi:【Con rắn kia đã bị mi gϊếŧ chết rồi sao?】 Laca giật giật thân thể, có chút thẹn quá hoá giận nói:【Chưa!】 【Vậy là bị mi đuổi đi?】 【Không phải!】 【Thế chuyện gì xảy ra?】 【Ai biết chứ! Đột nhiên tự mình chạy mất!】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]