Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, yên tĩnh im ắng, toàn bộ rừng rậm bị bao phủ trong màn đêm đen tối, ngẫu nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây vang sào sạt.
Ôn Dao ngồi vững vàng trên một chạc cây của cây đại thụ cực lớn, nhắm mắt minh tưởng, mà Đại Hoàng nằm sấp dưới tàng cây, ngủ vô cùng say sưa.
Đột nhiên, Ôn Dao mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía nam.
【Chủ nhân, làm sao vậy?】
Động tác của Ôn Dao kinh động đến Tiểu Tiểu, nó ló mó ra hỏi.
"Không có việc gì."
Ôn Dao lắc đầu, Ôn Dao thay đổi động tác, một lần nữa nhắm mắt lại, lúc này không còn minh tưởng, mà đem tinh thần lực phóng ra ngoài phía nam...
Bóng đêm trong rừng cây, có một chiếc bóng thật dài từ từ bò qua trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động tiếp cận khu vực của bầy khỉ biến dị.
Bầy khỉ ở trong thạch động ngay vách núi, ban đêm thật sự là lúc bọn chúng ngủ say.
"Xèo...xèo C-K-Í-T..T...T —— "
Một hồi tiếng kêu bén nhọn chói tai phá tan bầu trời đêm, kinh động đến toàn bộ bầy khỉ, bầy khỉ nhao nhao nhảy ra cửa động, xem xét đến cùng chuyện gì xảy ra.
Một con mãng xà cực lớn cắn một khỉ con màu vàng kéo ra bên ngoài, mà hai tay khỉ mẹ nắm chặt khỉ con liều mạng kêu to.
Thấy đã kinh động đến bầy khỉ, mãng xà dùng sức quăng đuôi một phát, kéo khỉ mẹ và khỉ con ra cửa động, sau đó lăn xuống vách núi.
Mãng xà rơi trên mặt đất trở mình, một lần nữa cắn chết khỉ con, mà cả người khỉ con lúc này đã không còn tiếng kêu, chân mềm nhũn đạp đạp tùy ý mặc mãng xà kéo đi.
Đúng lúc này, khỉ mẹ cũng rơi xuống mặt đất lao đến, nó cầm một nhánh cây thô to, dùng sức đập vào thân thể mãng xà, khẹt khẹt kêu to, ý đồ tìm cách cứu viện con mình.
Những con khỉ khác cũng ào ào nhảy xuống vách đá, chúng nhặt lên hòn đá trên mặt đất đánh tới mãng xà, hoặc dùng móng vuốt sắc bén của mình tấn công.
Đột nhiên, từ các nhánh cây chung quanh nhảy ra vô số bóng dáng thật dài, cắn về phía những con khỉ không có bất kỳ phòng bị kia.
"Khẹt... khẹt —— "
Toàn bộ bầy khỉ hỗn loạn cả lên, khắp nơi vang lên tiếng kêu thê lương của bầy khỉ, bầy rắn đột nhiên tập kích khiến cho trong lòng bọn chúng đại loạn, toàn bộ hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Đột nhiên, một tiếng rống cực lớn khác biệt của khỉ vang lên.
"Rống —— "
Một con khỉ biến dị rõ ràng cao lớn hơn những con khỉ khác từ trên trời giáng xuống, lúc rơi xuống thậm chí còn tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất.
Nó ngửa đầu nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân giẫm mạnh, lập tức giẫm nát một đầu rắn màu xanh.
Nó cúi người vung một trảo, đem con mãng xà cuốn lấy con khỉ kéo xuống, sau đó hai tay nắm chặt đầu của con rắn, cứ thế kéo đứt lìa đầu rắn với thân rắn!
Khỉ biến dị xuất hiện khiến bầy khỉ phấn chấn lên, chúng nhao nhao mở rộng phản công, đấu tranh với bầy rắn.
Mạn Toa bật mạnh từ trên giường dậy... hình như cô bé mơ hồ nghe được âm thanh gì đó, nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, cô bé mới nhớ ra chính mình bây giờ không phải ngủ ngoài trời nữa.
Xuống giường, cô bé không nhìn thấy Điểm Điểm, Điểm Điểm là động vật hành động về đêm, đại khái nó không thấy có gì nguy hiểm liền chạy ra ngoài kiếm ăn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện cửa chính rộng mở, Tiết Dương cùng chú Cáp Luân đều đứng ở cửa nhìn xem gì đó.
Mạn Toa đi đến cửa lớn, tiếng bước chân kinh động đến Tiết Dương: "Mạn Toa em thức dậy làm gì?"
"Hình như em nghe được âm thanh gì."
Mạn Toa bước ra cửa, cùng sóng vai đứng chung với Tiết Dương, nhón chân nhìn ra phía bên ngoài.
Không trăng không sao, đêm đen như mực không thấy rõ bất kỳ thứ gì, nhưng âm thanh càng nghe rõ ràng hơn, từng đợt tiếng kêu từ xa xa truyền đến, Mạn Toa có thể cảm giác sự phẫn nộ bên trong.
"Đó là âm thanh gì?"
Mạn Toa chưa từng nghe qua tiếng hô này, không giống như tiếng gào của bất kỳ loại mãnh thú nào.
"Là tiếng của Laca." Chú Cáp Luân trả lời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt còn mang theo lo lắng.
Laca là ai?
Mạn Toa còn chưa hỏi, Tiết Dương đã giải thích: " Laca là con khỉ đầu đàn em gặp ban ngày đấy, lúc nó phẫn nộ sẽ biến thân, cả người tăng vọt, sức mạnh và tốc độ đều tăng cường, tiếng gào cũng xảy ra biến hóa. Bây giờ xem ra, chắc hẳn có sinh vật khác tấn công bầy khỉ rồi."
"Hơn nữa có lẽ còn rất khó đối phó, đã lâu rồi không nghe được tiếng gào như thế của Laca rồi."

"Thế... chúng ta có đi qua giúp đỡ không?"
Mạn Toa cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm, tuy vừa mới bắt đầu bầy khỉ kia dường như muốn cướp ba lô của cô bé, nhưng cô bé biết rõ chúng chỉ muốn đùa giỡn thôi.
Hơn nữa lại nói tiếp cũng chúng đưa cô bé đến nơi này, nói thế nào chúng gặp phải nguy hiểm cũng phải giúp đỡ chút nha.
Tiết Dương cười khổ lắc đầu: "Chúng ta không giúp được."
Trước kia có súng còn tốt một chút, bây giờ cũng không còn đạn, súng chỉ còn là vật trang trí, hơn nữa bây giờ là ban đêm, đường còn không thấy rõ, đừng nói chi là đi giúp đỡ.
"Chúng ta đi nói không chừng còn có thể gây trở ngại không giúp được gì, ngược lại còn liên lụy chúng."
Mạn Toa há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, hai người bọn họ chỉ là người bình thường, dưới tình huống không có bất kỳ vũ khí gì, căn bản không thể tác chiến với dị thú, còn chính cô bé thì sao?
Dị năng của cô bé có thể giao lưu với biến dị sinh vật, chẳng lẽ muốn cô bé đi nói đạo lý với bọn chúng, bảo bọn chúng đừng đánh nhau nữa?
Lần đầu tiên Mạn Toa cảm thấy mình vô dụng như thế, cho đến nay đều là người khác bảo hộ mình, coi như mình muốn bảo hộ những người khác thật sự cũng không thể làm được chuyện gì.
Nếu như có chị Dao Dao thì tốt rồi, chị ấy lợi hại như vậy, dị sủng cũng lợi hại... chỉ cần chị ấy tùy tiện ra tay cũng có thể giải quyết được hết...
"Mạn Toa, em khóc cái gì?"
Giọng nói Tiết Dương kinh ngạc đánh thức Mạn Toa, Mạn Toa mờ mịt chớp mắt máy cái, đưa tay sờ sờ lên mặt, mới phát hiện nước mắt đang không ngừng rơi.
Cô bé cũng không muốn khóc, chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu mà thôi, cảm thấy mình không có chút tác dụng gì.
Tiết Dương vỗ vỗ đầu Mạn Toa, nhẹ nói nói: "Ngoan, đừng khóc, đây không phải lỗi của em, trong rừng chính là như thế, mạnh được yếu thua, tuy bây giờ chúng ta không có cách nào giúp đỡ bọn chúng, nhưng chúng ta có thể làm những chuyện khác."
"Chuyện gì?"
Mạn Toa đưa tay lau lung tung trên mặt, mang theo tiếng nức nở hỏi.
"Chúng ta có thể chữa thương giúp chúng nó, em phải tin tưởng Laca rất lợi hại, nhất định có thể thắng lợi. Nhưng chúng cũng sẽ bị thương, chúng ta có thể giúp chúng nó chữa thương. Đến, em qua đây giúp anh chuẩn bị một vài thứ, đợi chúng nó đánh xong chúng ta liền đi qua đó, đến lúc đó chúng ta sẽ rất bận rộn."
Mạn Toa gật gật đầu, đi theo Tiết Dương vào phòng, sau đó dựa theo hắn nói chuẩn bị các loại đồ đạc.
Chú Cáp Luân chắp tay sau lưng đứng ở đó, nét mặt của hắn vẫn luôn căng thẳng. Hắn ở chỗ này làm người giữ rừng hơn mười năm rồi, rất quen thuộc bầy khỉ kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.