Chết... Cũng phải chết ở chỗ này?
Mạn Toa không phải hiểu rõ lắm, cô bé ngẩng đầu lên nhìn qua chú Cáp Luân, trong ánh mắt lộ ra mê mang.
Chú Cáp Luân thà súng săn xuống, một lần nữa cầm lấy tẩu thuốc lên, cười nói với Mạn Toa: "Chú là người một chân sắp bước vào quan tài rồi, cuộc sống tương lai sau này của cháu chắc sẽ không tệ, nhưng cô bé à, cháu còn nhỏ, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, sau khi rời khỏi đây phải sống cho thật tốt mới đúng."
Nhìn Chú Cáp Luân tiếp tục phả ra làn khói, Mạn Toa khẽ cắn môi dưới, do dự không biết có nên mở miệng hay không.
"Cô bé, cháu có phải có vấn đề gì không biết giải quyết như thế nào không?"
Chú Cáp Luân nhìn ra Mạn Toa do dự, sau khi phả ra một làn khói chủ động mở miệng hỏi thăm.
Mạn Toa vội vàng gật đầu, bây giờ trong đầu cô bé rất mờ mịt, đầu óc hỗn loạn hỏng bét, không biết đến cùng nên làm như thế nào.
"Nói đi, cho chú nghe thử, tuy chú không đọc qua bao nhiêu sách, nhưng có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, như thế nào cũng mạnh hơn cô bé như cháu!"
Mạn Toa kể lại chuyện gần đây nhất của mình, sau đó nghi hoặc hỏi thăm: "Thật sự không thể thả chúng đi sao? Chúng nhìn có vẻ rất đáng thương..."
"Ha ha, quả nhiên vẫn là trẻ con!"
Chú Cáp Luân phá lên cười, sau đó gẩy gẩy đầu tẩu thuốc, mở miệng nói: "Cháu còn nhỏ, không biết trên đời này có rất nhiều chuyện không thể phân biệt rõ đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1085310/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.