Chương trước
Chương sau
"A —— "
Mọi người nhao nhao thét lên chói tai muốn tản ra bốn phía, nhưng vì thùng chứa hàng chất đầy trên boong thuyền, nên không gian trên boong thuyền thật ra cũng giới hạn, có hai người không kịp chạy trốn đã bị Mạn Mạn đặt dưới thân!
Merl nhảy về phía sau hai bước tránh khỏi nhánh dây leo của Mạn Mạn đánh tới đồng thời nhảy lên thùng đựng hàng, giận dữ hét về phía một đám người đang tản ra bốn phía tìm chỗ trốn: "Chạy cái gì! Nhiều người như vậy còn không đánh lại một cái cây à?"
Đó là thực vật bình thường sao? Mày có từng thấy một cây thực vật có thể lớn như con bạch tuộc sao!
Người nơi này đừng nói sinh vật biến dị hay Zombie, cũng không biết có phải quá may mắn hay không, đã lâu như vậy cũng không gặp động vật biển biến dị đẳng cấp cao, chỉ gặp vài động vật biển bình thường.
Tính ra, bọn hắn gϊếŧ người còn nhiều hơn động vật biển.
Tuy trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn càng ngày càng có nhiều người bắt đầu tấn công Mạn Mạn.
Ôn Dao nhìn thủ đoạn tấn công của bọn hắn, nhịn không được lắc đầu hai cái, thủ đoạn tấn công này cũng quá đơn điệu rồi, độ mạnh yếu cũng quá yếu, đánh đều không đánh nổi, quả thật yếu đến bạo nổ rồi!
Merl đứng ở trên thùng đựng hàng đằng xa, vừa tránh né dây leo đánh về phía hắn, ngẫu nhiên vung vẩy nắm đấm phản kích vài cái, một bên vừa nhíu mày nhìn trận đồ sát một bên bên dưới.
Quái vật này là gì? Bọn hắn hoàn toàn không tiếp cận được nó, xa xa đã bị nó đánh bay, còn có mấy người bị nó dùng dây leo cuốn lấy ném thẳng vào trong biển rộng.
Coi như dị năng công kích từ xa, cũng không tạo thành bất cứ tổn thương nào với nó!
Không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa!
Merl nhảy về phía bên tay phải vài bước, nhảy tới phía trên thùng đựng hàng khác, sau đó híp mắt nhìn về phía cô bé ở lan can lầu ba cách hắn có chút xa kia.
Ôn Dao từ từ nhắm hai mắt ngẩng đầu lên, dường như cảm nhận ánh nắng ban mai, không chút để ý tình hình chiến đấu bên dưới, càng không chú ý đến động tĩnh chung quanh.
Merl ra dấu tay với mấy thân tín của mình, bọn hắn gật gật đầu, thừa dịp Mạn Mạn đuổi theo mấy người khác lặng lẽ rút lui ra ngoài.
Ôn Dao cảm thấy quả nhiên tắm nắng sớm là thoải mái nhất, một hồi đi qua quả thật có chút......
"Pằng" "Pằng" "Pằng"
Vài tiếng súng vang lên, hơn mười viên đạn từ bốn phương tám hướng bắn về phía Ôn Dao, phong tỏa tất cả đường chạy trốn của Ôn Dao!
Ôn Dao không có động, vẫn duy trì tư thế cũ, dường như không có bất kỳ động tĩnh gì.
Mắt thấy những viên đạn kia sắp xuyên thủng Ôn Dao thành tổ ong vò vẽ, khóe miệng Merl câu lên thành đường cong.
Đường cong càng lúc càng lớn, sau đó trong nháy mắt đông cứng lại rồi.

Chung quanh Ôn Dao xuất hiện một nửa hình tròn tấm chắn nước trong suốt, hoàn toàn che chở cả người Ôn Dao, mà tấm chắn nước nhìn như cực mỏng có thể xuyên thấu đơn giản kia, lại hoàn toàn bao trùm tất cả những viên đạn đang bắn ra như tên bắn kia!
Tấm chắn nước ngăn chặn tất cả viên đạn, trong chốc lát sau lại hóa thành vô số mũi tên nước, bay về bốn phía!
"A —— "
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, mà tấm chắn nước mất đi những viên đạn được bao bọc kia rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Quái... Quái vật..."
Merl lui về phía sau một bước, hắn bối rối quan sát bốn phía, nhìn đúng vị trí thuyền phóng sinh, bắt đầu phóng về phía chiếc thuyền kia.
Đứa bé kia chính là quái vật! Một đứa bé nhỏ như vậy làm sao có thể lợi hại như vậy chứ? Còn đột nhiên xuất hiện ở trên biển, nhất định là quái vật! Nó sẽ gϊếŧ chết tất cả mọi người!
Phải rời khỏi con thuyền này!
Merl đã nhìn thấy vị trí thuyền phóng sinh cách mình càng ngày càng gần, nhanh một chút! Lại nhanh một chút nữa!
Đột nhiên, Merl cảm giác bên hông xiết chặt, có cái gì đó trói buột hắn, sau đó hắn liền phát hiện hai chân hắn đã ra khỏi mặt đất, bị nâng lên giữa không trung.
Merl dùng sức vùng vẫy, lại phát hiện căn bản giãy dụa cũng không thoát được.
Hắn quan sát phía dưới, mới phát hiện trừ hắn ra đã không còn người nào chiến đấu nữa rồi.
Đại phần người nằm trên boong thuyền vẫn không nhúc nhích, sống chết không rõ, còn có một phần nhỏ người co rúc ở nơi hẻo lánh, hai tay ôm đầu, biểu thị chính mình đầu hàng thần phục.
Nhanh như vậy toàn quân đã bị diệt rồi hả? Lúc này mới qua không bao lâu mà?
Merl vốn một trận tuyệt vọng cùng sợ hãi, sau đó trong lòng lại bốc lên một luồng táo bạo cùng phẫn nộ.
Dù sao cũng là chết, chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng đấy!
Merl quát to một tiếng, thân thể càng ngày càng nóng, hai tay bắt lấy dây leo quấn quanh người hắn bắt đầu dùng sức kéo ra ngoài.
Thân thể của hắn từ từ biến lớn, khí lực hoàn toàn gia tăng, cuối cùng hắn hét lớn một tiếng, nhánh dây leo kia của Mạn Mạn bị hắn kéo đứt lìa!
Merl trở người ở giữa không trung, rơi xuống bên trên thùng đựng hàng rồi lăn người một vòng, sau đó đứng dậy nhảy lên, mượn mấy thùng hàng, nhảy tung mấy cái liền đến vị trí đuôi thuyền, sau đó chân sau dùng sức nhảy, ầm ầm nhảy lên, vung nắm đấm đập tới Ôn Dao.
Lúc này thân thể của hắn đã cao hơn hai mét năm, quần áo trên người bị nứt vỡ, tốc độ cùng bộc phát đều đã đạt đến cực hạn.

Nhìn qua nắm đấm càng lúc càng lớn phía trước, thậm chí Ôn Dao còn nghe được tiếng xé gió vang lên trong không khí.
Merl không biết vì sao cô nhóc quỷ dị này lại trấn định như thế, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ những thứ khác nữa rồi, hai mắt hắn vì sung huyết mà đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Ôn Dao, trong đầu chỉ có một ý niệm: gϊếŧ nó, gϊếŧ nó!
Mắt thấy mình sắp thành công, tấm chắn nước kia cũng không xuất hiện, không kịp hưng phấn, Merl lại cảm thấy ngực trái mình truyền đến một trận đau đớn toàn tâm.
Hắn cúi đầu xem xét, nơi ngực trái bị một nhánh dây leo hoàn toàn xuyên thấu, một lượng lớn máu phun trào ra.
"PHỐC!"
Lại có một nhánh dây xuyên thấu qua ngực phải, hoàn mỹ cái gọi là đối xứng.
Mạn Mạn có chút giận, nó đã lâu như vậy không bị thương qua? Tuy bị gãy nửa đoạn nhỏ cũng không coi vào đâu với nó, một lát đã có thể dài ra, nhưng nó vẫn không vui!
Nhìn Mạn Mạn thẹn quá hóa giận mà lấy thi thể đối phương phát tiết, chọc lần lượt mấy lỗ thủng, Ôn Dao nhịn không được nâng trán.
Quả nhiên vẫn còn con nít ah!
Lại để Mạn Mạn ném tất cả thi thể xuống biển, Ôn Dao nhìn qua tám chín người còn sót lại bên dưới, một tay chống cằm không đếm xỉa tới hỏi thăm: "Con tàu này, tôi có thể làm chủ rồi chứ?"
Người phía dưới rụt rụt thân thể, bắt đầu điên cuồng gật đầu.
Có thể làm chủ, đương nhiên có thể làm chủ!
Bọn hắn cảm thấy cô nhóc này quá kinh khủng, so với lúc trước vài lần chém chém gϊếŧ gϊếŧ trên tàu, tranh đoạt quyền lãnh đạo còn khủng bố hơn.
Ngoại trừ thực lực cao thâm không lường bên ngoài, chính yếu nhất chính là sự khác thường này, sự khác thường mới khiến con người ta cảm thấy khủng bố nhất.
Trên ngương mặt tái nhợt non nớt mang theo sự lãnh đạm không phù hợp tuổi tác, hời hợt mà lại để cho sủng vật của mình gϊếŧ nhiều người như vậy, đối mặt với phần đông thi thể máu chảy thành sông không có chút biến hóa nào, giống như đã nhìn quen lắm rồi.
Đây là tiểu quái vật xuất hiện từ nơi nào vậy?!
Ôn Dao rất hài lòng, haiz, sớm như vậy không phải tốt rồi sao, còn lãng phí nhiều thời gian của mình nhiều như vậy.
"Gọi tất cả mọi người ra ngoài."
Ah, những việc vặt này phiền quá à, duy nhất một lần nói rõ ràng là xong rồi, Ôn Dao cũng cũng không muốn lặp lại lần thứ hai.
Người phía dưới liếc nhau một cái, cũng không dám phản bác, chia nhau đi đến từng phòng nhỏ gọi người lên trên boong tàu.
Chỉ chốc lát sau, trên boong tàu lầu một đã tụ tập sáu bảy tám mươi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.