Chương trước
Chương sau
Popp đi theo đám người lảo đảo từ buồng nhỏ đi ra ngoài lên trên boong tàu, chung quanh đen kịt một mảnh, nhưng thời gian dài ở trong hoàn cảnh lờ mờ khiến bọn hắn đã vô cùng thích ứng.
Hắn không biết trên thuyền xảy ra chuyện gì, tại sao phải kêu toàn bộ bọn hắn đi lên.
Trước kia vì phòng ngừa bọn hắn tập thể phản kháng, mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa, chỉ có một chút đồ ăn, cái này còn cần bọn hắn tranh đoạt.
Đưa bọn họ nhốt chen chúc trong khoang thuyền, khống chế tự do của bọn họ, thậm chí còn để bọn họ tự dò xét lẫn nhau, người báo tin sẽ có thưởng.
Người không nghe lời sẽ bị gϊếŧ chết trước mặt mọi người rồi ném xuống b iển cả, để bọn hắn biết rõ kết cục của việc phản kháng.
Chẳng lẽ, lần này lại có người phản kháng? Cho nên lại gϊếŧ gà dọa khỉ?
Trong nháy mắt bước ra boong tàu, ánh mặt trời chói mắt khiến hắn không nhịn được quay đầu đi, giơ tay lên che ở trước mắt.
"Đừng lề mề! Nhanh lên!"
Cách đó không xa dị năng giả nhỏ giọng thúc giục, không có ai chú ý giọng điệu hắn run nhè nhẹ cố gắng cực lực che dấu nỗi sợ hãi.
Popp xoa xoa khóe mắt bởi vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà nước mắt chảy xuống, đi theo đám người đi ra boong tàu cuối cùng.
Khi cả người hoàn toàn đứng trên boong tàu, Popp chú ý tới boong tàu khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau, ngay cả thùng đựng hàng chắc chắn cũng có không ít nơi bị lỏm xuống.
Trên boong thuyền vết máu loang lổ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, ám chỉ cách đây không lâu đã xảy ra chuyện gì.
Đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Popp trăm mối vẫn không có cách giải, hắn vừa theo đám người đi đến phòng điều khiển dưới đuôi thuyền, vừa nhìn quanh bốn phía, rất nhanh phát hiện Ôn Dao ngồi trên lan can lầu ba.
Là cô bé mấy ngày hôm trước? Sao cô bé ấy lại ở đây?
Trên boong thuyền tụ tập sáu bảy mươi người, từ vị trí cùng cách ăn mặc có thể thấy rõ bọn chúng tách khu riêng.
Đa phần một đám người đều là quần áo tả rơi rối bù, trên người tỏa ra mùi chua nồng đậm, đôi má gầy gò thân thể suy yếu, ánh mắt của bọn hắn mang theo hoảng sợ không yên, cảnh giác nhìn người chung quanh.
Còn có bảy tám người người bình thường nhìn có vẻ tốt hơn nhiều, tuy bọn hắn cũng bất an, nhưng coi như trấn định, bởi vì bọn hắn biết rõ, không có bọn hắn, con thuyền này cũng không có người lái rồi.
Trước đó dị năng giả phân tán chung quanh, bọn hắn kéo căng thần kinh, từng giây từng phút đều chú ý đến động tác của Ôn Dao.
Còn có ba cô gái đứng chung một chỗ với Renee, các cô có thể xem như đều là phụ nữ của Merl, chỉ là Renee lấy lòng được Merl nhất.

Renee trốn ở phía sau cùng, cô ta không dám nhìn Ôn Dao, trước đó chiến đấu cô ta ở trong phòng nhìn qua cửa sổ đều thấy được, thực vật nho nhỏ kia vậy mà có thể trở nên to lớn, còn gϊếŧ nhiều người như vậy!
Cô ta chỉ có thể tận hết khả năng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không để Ôn Dao chú ý đến mình.
Ôn Dao nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt đã rơi vào vừa trên người dị năng giả vừa rồi phân phối nhiệm vụ gọi người.
"Còn người."
Dị năng giả bị nhìn thẳng cả người rùng mình, một cổ áp lực vô hình như một ngọn núi lớn đèn xuống hắn.
Hai chân hắn có chút sợ run, hai mắt bối rối tìm kiếm bốn phía trên boong thuyền.
Thiếu người rồi hả? Còn có ai?
Đột nhiên, hắn như nhớ ra cái gì.
Đúng rồi, hắn để người kia đi gọi mấy người phụ nữ, người đâu rồi?
Còn có, làm sao cô bé này biết thiếu người?
Dị năng giả không dám nói gì, thậm chí không dám đối diện với đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Ôn Dao, hắn vội vàng hấp tấp chạy tới cửa ra vào trên tàu đi vào buồng nhỏ, trên đường giầy dẫm lên máu sền sệt ở boong thuyền suýt chút ngã lăn một phát.
Người bên dưới cũng không biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa dị năng giả bình thường quản lý nhìn chằm chằm bọn hắn thiếu đi rất nhiều, Merl cùng thân tín của hắn cũng không thấy bóng dáng.
Mà những dị năng giả kia lại nghe lời một cô bé con chưa từng thấy qua... đây là thời tiết thay đổi sao?
Trên boong thuyền yên tĩnh im ắng, bọn hắn không dám phát ra một chút tiếng vang, chỉ dùng ánh mắt trao đổi nhau.
Không bao lâu, đằng sau lại truyền tới tiếng vang, năm sáu cô gái quần áo không đủ che thân sợ hãi rụt rè đã đi tới, trên mặt mũi mỗi người đều bầm dập, trên mặt cùng trên tay đều có vết thương mới còn ra máu.
Các cô ôm cùng một chỗ, giúp nhau dựa sát vào nhau, cảm xúc mãnh liệt bài xích chung quanh mình.
Tên dị năng giả kia đi đến trước, nói với Ôn Dao: "Người đều ở nơi này."
Lúc hắn xuống dưới phát hiện cửa phòng kia mở rộng, mấy cô gái co rúc ở nơi hẻo lánh, trên mặt đất có mấy thi thể, người đi gọi người kia cũng chết ở đó.
Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ người nọ cảm thấy mình sắp chết rồi, nên mới dùng những cô gái kia phát tiết cơn giận, sau khi gϊếŧ chết người đã chọc giận những người khác, làm cho các cô cùng nhau hợp sức gϊếŧ hắn.
Sở dĩ gϊếŧ chết lại không trốn ra bên ngoài, ngoại trừ không dám, càng là vì bình thường bọn hắn không cho phép gϊếŧ chết những cô gái này, dù sao trên thuyền chỉ có những người này, chết một người liền ít đi một người, cho nên cho dù các cô có gϊếŧ người, cuối cùng cũng sẽ không như thế nào, dù sao cô gái chết kia...

"Người này, người này, người này, người này... quản chiếc thuyền này, không có việc gì đừng đến làm phiền tôi."
Ôn Dao giữa người bình thường cùng dị năng giả chọn một người, còn có một lái tàu, cuối cùng là Renee.
Bị điểm tên mọi người ngây ngẩn cả người, cứ như vậy thả ra quyền lợi đến tay à? Cô bé này không tự quản sao? Vì sao lại bảo người khác quản?
Còn bảo người khác không được quấy rầy cô ấy, thế cô ấy làm động tĩnh lớn như vậy để làm gì?
Trực tiếp để dị thực dây leo kia lộ ra chân thân, bọn người Merl nhất định sẽ đứng xa xa mà nhìn cô ấy mà!
Nói xong câu đó, Ôn Dao đứng lên từ trên lan can, đi vào bên trong, liền chuẩn bị về gian phòng của mình.
"Thế... thế... quản như thế nào?"
Dị năng giả vừa bị điểm tên chính là người vừa đi gọi người, trước mắt hắn là người có đẳng cấp cao nhất trên con tàu này rồi, hơn nữa trước đó chiến đấu hắn đã mang theo mấy người rời xa chiến trường trước rồi.
Hắn không hiểu nhiều ý của Ôn Dao, cũng không dám tự chủ trương, chỉ có thể kiên trì gọi Ôn Dao lại.
"Quản như bình thường, còn có." Ôn Dao quay đầu nhìn về phía người cầm lái: "Thuyền không nên chạy, bây giờ bắt đầu gửi tín hiệu ra bên ngoài."
Theo đạo lý mà nói Thor có khả năng sắp đến rồi, phóng tín hiệu để giúp đỡ hắn nhanh tìm đến nơi này, dù sao không phải có Karl sao.
Nói xong câu đó, cũng không quản khỉ gió bọn hắn làm cái gì hay không hiểu, Ôn Dao mang theo Mạn Mạn về tới gian phòng của mình.
Những người còn lại trên boong thuyền đều ngây ngẩn cả người, Popp bị điểm tên cũng bị dọa, cái gì gọi hắn đến quản lý con thuyền này? Ai đến nói cho hắn biết đến cùng xảy ra chuyện gì!
Renee cũng không biết làm sao, cô ta còn tưởng rằng bởi vì mấy ngày hôm trước cô ta tìm hiểu tin tức nên sẽ bị nhằm vào, không nghĩ đến lại để cô ta tham dự quản lý, đây là muốn làm gì!
Mệnh lệnh không hiểu thấu của Ôn Dao khiến mấy người đều ngây ngốc, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng cũng không dám lại đi nhao nhao tìm Ôn Dao.
Nếu chọc giận cô bé, dưới sự giận dữ gϊếŧ chết tất cả mọi người thì làm sao? Trốn cũng không có cách nào trốn!
Phỏng đoán ý của Ôn Dao, bọn hắn cũng không dám tiến hành quản lý như trước kia, nghĩ đến Ôn Dao nói "Quản bình thường", bọn hắn quyết định quản lý bình thường như trước tận thế.
Trên tàu chở hàng có rất nhiều vật tư, nhưng Merl không cho tùy tiện sử dụng, tự lấy nhất định phải chịu trọng hình.
Sau khi bọn hắn bàn bạc, lấy một ít vật tư ra, mỗi người một lần nữa được phân chia quần áo, thức ăn, chỗ ở cũng đều một lần nửa sắp xếp lại, tuy vẫn là mấy người một phòng, nhưng ít nhất không còn chen chúc như trước nữa.
Bọn hắn dựa theo Ôn Dao phân phó không ngừng gửi tín hiệu ra ngoài, tuy không biết có người thu được hay không, nhưng lời Ôn Dao nói bọn hắn cũng không dám không làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.