Chương trước
Chương sau
"Phát hiện con nhóc kia có chỗ nào kỳ quái chưa?"
Đợi đến khi Renee sắp xếp gian phòng cho Ôn Dao xong trở lại, Merl một phát kéo cô ta vào trong ngực, nắm cằm cô ta hỏi.
Renee ngửa đầu, dùng giọng nói nhu hòa trả lời: "Muốn nói chỗ nào kỳ quái thì... chính là quần áo trên người con bé rất sạch sẽ, giống như vừa mới thay, tinh thần cũng không tệ, không giống như người trôi qua trên biển thật lâu. Nhưng trên người con bé không mang theo ba lô, hơn nữa bên người con bé còn có một dị thực kỳ quái."
Renee hình dung bộ dáng Mạn Mạn: "Có phải con bé vừa mới rơi xuống biển không lâu hay không?"
"Khó nói, chung quanh vùng biển này cũng không phát hiện đội thuyền nào, cũng không có sóng gió cùng động vật biển, cho dù rơi xuống biển cũng không đến được vùng này. Hơn nữa... dị năng đứa bé này rất mạnh, trong nháy mắt đã đánh bay người của chúng ta, lại còn là dị năng hệ thủy. Hệ thủy còn lợi hại như vậy?"
Merl không hiểu, dị năng giả hệ thủy trên thuyền của bọn hắn cũng chỉ có thể phóng nước cho mọi người thôi. Tuy trên tàu có hệ thống nước ngọt, nhưng vì để tiết kiệm nguồn năng lượng, số lần dùng cũng không nhiều, bởi vậy một nửa đều lạ dựa vào dị năng giả hệ thùy cung cấp đấy.
"Cái này... Em cũng không rõ lắm, anh cũng không phải không biết, em không có dị năng mà ~ "
Renee vặn vẹo uốn éo thân thể, làm nũng ở trên người Merl nói.
"Ha ha ha! Em chỉ cần mỗi ngày làm cho anh thoải mái là được rồi! Nhưng... Anh nghe nói con bé ngồi trên thuyền cứu hộ đến, thế nhưng sau đó lại không tìm được thuyền cứu hộ này..."
"Người phát hiện ra con bé không chú ý đến sao?"
"Nghe nói không chú ý, nhưng anh cảm thấy... có chút gì đó không đúng..."
Merl nghĩ nghĩ, dặn dò Renee: "Em không có việc gì thì đến nhìn con bé xem, xem có thể moi ra chút gì đó hay không, con nhóc đó thật quỷ dị."
"Được."
Ở trên tàu chở hàng hai ngày, Ôn Dao cơ bản không đi ra ngoài, không có bất cứ động tác nào, mà Renee cũng từ trong miệng Ôn Dao không moi ra một câu có tác dụng nào, phản ứng như vậy làm cho không ít người nổi lên tâm tư không nên có.
Ôn Dao cũng không phải không làm gì, vào buổi tối ngày đầu tiên, vào lúc tàu hàng rời khỏi vùng biển này Ôn Dao đã thử dùng thông tin vệ tinh, ngược lại kết nối được rồi, tuy tín hiệu không ổn định cho lắm, nhưng Ôn Dao cũng đã đem tình huống đại khái của mình báo cáo với Ôn Minh vừa lúc cũng ở trong căn cứ.
Ôn Minh bảo Ôn Dao tạm thời ở trên tàu hàng, cậu sẽ liên hệ Thor đi đón Ôn Dao.
Cho nên bây giờ Ôn Dao chỉ đang đợi Thor đến mà thôi.

Đêm khuya, tàu hàng cực lớn chậm rãi trôi nổi theo dòng biển, phía trên tàu một mảnh đen kịt, phòng duy nhất sáng đèn chính là phòng của Merl.
Ôn Dao ngồi dưới đất minh tưởng nhẹ nhàng chậc một tiếng, chẳng qua mình chỉ ở đây mấy ngày mà thôi, cũng không muốn quản những chuyện xấu xa trên con tàu này, nhưng hết lần này đến lần khác lại có người không có mắt đến tìm đây này?
Ôn Dao không đứng dậy, nhân vật nhỏ yếu đến bạo phát này thật sự Ôn Dao không muốn ra tay, sau khi phân phó cho Mạn Mạn vài câu, Ôn Dao tiếp tục minh tưởng.
Mạn Mạn đi ra ngoài mấy phút đồng hồ sau đã trở lại, trên người sạch sẽ đấy, cũng không có bất kỳ vết máu nào.
Trời vừa sáng, trên boong tàu truyền đến tiếng đàn ông kinh hô.
Merl vây quanh bong thuyền ba thi thể dạo qua một vòng, sắc mặt âm trầm.
Chuyện tối ngày hôm qua cũng có thể nói là do hắn ngầm đồng ý, đã có người ngồi không yên, vậy hắn sẽ để bọn hắn đi thăm dò đối phương, không nghĩ tới sáng sớm liền phát hiện thi thể của bọn hắn nằm loạn xạ ở bong thuyền.
Quần áo trên thi thể cũng không rối loạn, hiển nhiên không có trải qua đánh nhau kịch liệt, mà ánh mắt của bọn hắn trừng to, dường như nhìn thấy thứ gì khiến bọn hắn kinh hoảng.
Đầu lưỡi hơi lộ ra ngoài, trên cổ có vết dây hằn màu đỏ tím, bây giờ ẩn ẩn đả phát xanh.
Trong nháy mắt bị xiết chết sao?
Điều này cần lực đạo rất lớn... Merl nhớ tới Renee đã từng hình dung gốc dị thực kỳ quái kia với hắn...
"Thuyền trưởng, chắc hẳn là con bé đó gϊếŧ? Tôi cảm thấy chúng ta không thể lưu lại một người nguy hiểm như vậy trên tàu, đứa bé kia thật quá quỷ dị, cứ bỏ mặc thì..."
Người mở miệng hoàn toàn không suy nghĩ vì sao Ôn Dao gϊếŧ người, rõ ràng hai ngày trước còn khá tốt.
"Tôi cảm thấy quá mạo hiểm đấy, đều không rõ ràng thực lực của đối phương, tuy chỉ là cô nhóc, nhưng cảm thấy không đơn giản ah!"
"Chỗ này của chúng ta cũng không phải chỗ thu nhận, cứu nó, còn cho nó ăn uống chùa hai ngày, nó không hồi báo chúng ta, còn gϊếŧ người của chúng ta! Thuyền trưởng, không thể cứ như vậy được!"
"Đúng vậy! Không thể xem như cái gì cũng không xảy ra, cho dù nó lợi hại, cũng chỉ là con nhóc, ở đây chúng ta có hơn hai mươi người, chẳng lẽ không đối phó được với một con nhóc sao?"
Đám thân tín của Merl ồn ào nghị luận, đa phần bọn hắn đều đồng ý khống chế Ôn Dao, bọn hắn ở trên thuyền làm mưa làm gió đã quen, tuy phía trên có Melr đè nặng, nhưng Merl biết nói sao để trấn an những dị năng giả này, cho nên cuộc sống của bọn hắn trôi qua cực kỳ thoải mái, hoàn toàn không thể dễ dàng tha thứ một con nhóc không biết từ đâu xuất hiện đánh vỡ quy tắc này của bọn hắn!

Mà một ít người trong lòng có chút khinh thường Merl, nhưng vì để áp chế đám người dị năng giả không thể không nghe thời ở phía sau đón ý nói hùa theo vài tiếng, vọn hắn hạ quyết tâm sau đó làm bộ làm cho có là được rồi.
Merl vuốt râu quai nón của mình trầm tư thật lâu, trong lòng làm đủ loại phỏng đoán, sau đó gật mạnh đầu: "Được! Tôi cũng hiểu không thể tiếp tục như vậy được, ai biết mục đích của nó là gì? Đã như vậy, chúng ta..."
"Các người muốn làm cái gì?"
Đột nhiên xuất hiện thanh âm cắt ngang lời Merl nói... đồng thời cũng dọa tất cả mọi người nhảy dựng, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Ôn Dao nhàn nhã ngồi trên lan can lầu ba, hai chân lay động giữa không trung từng cái từng cái.
Lúc nào con bé đó xuất hiện ở đó vậy? Vì sao không có ai phát hiện ra?
Ôn Dao quơ hai chân của mình, quét mắt nhìn phía dưới một vòng, gật gật đầu.
Ừm, trên cơ bản tất cả người có dị năng đều ở đây rồi, không cần Ôn Dao đi tìm khắp nơi.
Ôn Dao cảm thấy bất đắc dĩ, vốn đều kế hoạch im lặng chờ Thor đến đây là tốt rồi, mọi người nước giếng không phạm nước sông, hiện tại xem ra không được.
"Hiện tại, con thuyền này do tôi làm chủ!"
Nghe Ôn Dao nói câu thứ hai, trên mặt Merl vốn sững sờ, sau đó đột nhiên biến sắc.
Con nhóc này bị ngốc hả? Lại dám nói con thuyền này do nó làm chủ?!
"Cô bé, cô bé có biết mình đang nói cái gì không? Cô bé nghĩ rằng chúng tôi đây đều để trang trí sao?"
Ôn Dao lạnh nhạt gật gật đầu, biểu thị dưới cái nhìn của mình, bọn hắn cũng không khác gì thùng đựng hàng trên tàu này, thậm chí còn không bằng, ít nhất thùng chứa hàng còn để đựng hàng hóa nha!
Mắt thấy phía dưới Merl lộ ra ánh mắt âm trầm như độc xà nhìn chằm chằm vào Ôn Dao, Ôn Dao cúi đầu, nhẹ khẽ gọi một tiếng: "Mạn Mạn."
Đối với người dùng lưỡi thương môi chiến cùng ánh mắt gϊếŧ người, Ôn Dao càng muốn dùng hành động thực tế chứng minh thái độ của mình.
Mạn Mạn duỗi ra một nhánh dây leo cọ cọ lên mặt Ôn Dao, sau đó nhảy dựng xuống bên dưới!
Người trên boong thuyền cứ như vậy nhìn thấy một chấm nhỏ trên không trung trong quá trình rơi xuống càng lúc càng lớn, cứ như một con quái vật to lớn vung vẫy vô số xúc tu cực lớn đánh tới bọn hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.