Lúc tìm được một đoàn người Thôi Cầm, Thôi Cầm lo lắng hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Vừa rồi chúng ta nghe được tiếng vang cực lớn, còn có binh sĩ từ bên kia chạy đến, ở đây cũng có người sơ tán đám người, chuyện gì xảy ra?" Đồng thời ánh mắt dạo qua một vòng trên người mọi người, xác định mọi người giống như trước lúc rời khỏi cũng không bị thương, lúc này mới thở phào một cái. "Mẹ, không có chuyện lớn gì, có điều bây giờ tốt nhất chúng ta nên trở về thôi." Hạ Y Huyên tiến lên khoác tay Thôi Cầm, mời mọi người trở về. Trên đường trở về, bọn hắn phát hiện có một lượng lớn binh sĩ được điều động, mà đoàn người cũng bắt đầu đi trở về, tất cả mọi người bàn luận nhao nhao, không biết đã xảy ra chuyện gì. Đợi đến lúc trở về nhà họ Hạ, trong phòng khách Hạ lão và Tề lão đang ngồi nói chuyện phiếm có chút ngoài ý muốn, lúc này mới đã qua bao lâu, làm sao lại trở về rồi hả? Trịnh Phàm Nhu bưng hai ly trà từ dưới phòng bếp đi đến, kinh ngạc hỏi: "Chị dâu cả, sao nhanh như thế đã trở lại rồi? Bên ngoài không vui sao?" "Không phải, hình như xảy ra chuyện gì đó." "Chuyện gì?" Đợi Hạ Y Huyên kể lại mọi chuyện mọi người chứng kiến, Hạ lão cùng Tề lão đều nhíu mày. Mà Trịnh Phàm Nhu càng lo lắng hỏi thăm: "Ai lại có lá gan lớn như vậy? Chọn đúng lúc nào gây chuyện?" Vừa rồi Huyên Huyên nói nhìn thấy Diệc Thần, không biết cậu có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không... "Chuyện này, thấy thế nào cũng không đơn giản!" Tề lão trầm tư, hỏi Hạ lão ngồi ở đối diện: "Ông thấy thế nào?" "Cái gì thấy thế nào, chỉ có đám người kia thôi, bây giờ không rõ tình thế thế nào, không tốt đưa ra kết luận." Hạ lão ngẩng đầu nhìn tất cả mọi người: "Được rồi, hôm nay mọi người cũng mệt mỏi, đêm nay cũng không cần đón giao thừa, sớm nghỉ ngơi đi. Lão Tề, ông đến đây." Tề lão đi theo Hạ lão vào thư phòng, những người khác liếc mắt nhìn nhau, dường như cũng không muốn ngủ sớm như vậy. "Bác gái, tối nay bác cho Tề Kỳ ở lại chỗ này, không về có được không?" Đàm Ngưng nhìn con gái nhà mình, thấy ánh mắt của cô cũng mang theo chờ đợi, thích thú gật đầu cười: "Được rồi, mấy cô gái trẻ các con cứ vui chơi thoải mái đi." "Đi một chút, đến phòng em." Hạ Y Huyên lôi kéo mấycô gái đi, Ôn Minh cùng Thor trở về gian phòng của mình.
Đến chỗ lối đi nhỏ, nhìn Ôn Minh ngăn cản trước mặt mình, Thor nghiêng đầu hỏi: "Cậu làm gì thế?" Ôn Minh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn kỹ đánh giá hắn, ánh mắt kia khiến sau lưng Thor cảm thấy sợ hãi. "Này này này,cậu sẽ không nghĩ chuyện này có quan hệ với tôi đó chứ? Thế nhưng hôm qua tôi vừa mới đến đây đấy!" Thor cảm thấy oan uổng, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là sớm trở về, đối với tinh cầu này một chút ý đồ cũng không có a! "Tôi nhớ, anh đã nói, nơi này cũng có thể có những người ngoài hành tinh khác?" "Tôi nói đúng là có khả năng mấy trăm năm trước có người đến trái đất của các người, chẳng lẽ cậu lại hoài nghi đây là chuyện người ngoài hành tinh khác làm sao? Đừng có đùa chứ!" Thor trợn mắt: "Cho dù thật là người của Tinh Minh đến, cậu cho rằng đơn giản đến thế à? Hơn nữa không phải tôi đã nói rồi sao, bây giờ toàn bộ Tinh Minh bị cuốn vào một trận đại chiến, không đến vài thập niên cũng không đánh xong, cậu yên tâm đi!" Nói xong lời này, Thor đẩy Ôn Minh ngăn cản phía trước hắn ra, trừng mắt liếc cậu một cái sau đó về đến gian phòng của mình, còn cố ý đóng cửa cái rầm. Ôn Minh đứng ở đó cả buổi không nhúc nhích, nửa ngày mới thở dài một hơi, từ từ trở về phòng của mình... Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Diệc Thần về đến nhà, mang tin tức mới nhất cho bọn hắn. Thì ra ngoại trừ chỗ bọn họ, tối hôm qua khắp các nơi trong căn cứ đều xảy ra chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, dẫn đến hơn hai mươi người chết, mấy ngàn người bị thương. Người chết đều là người bình thường, hơn nữa đa phần đều bị giẫm đạp mà chết. "Hơn nữa, tối hôm qua căn cứ cổng phía Đông Nam cùng cổng phía Nam có Zombie tấn công." "Có Zombie?! Vậy tại sao không có tiếng cảnh báo?" Trịnh Phàm Nhu nhớ rõ nếu xảy ra chuyện lớn... còi báo động trong căn cứ sẽ vang lên. "Bởi vì Zombie không nhiều lắm, hơn nữa tất cả đều là Zombie cấp thấp, cũng không tạo thành bao nhiêu uy hiếp, không bao lâu sau đã được giải quyết, cho nên không kéo còi báo động." "Thế chuyện tối hôm qua đã bắt được người chưa?" Nghe đến vấn đề của Hạ Y Huyên, Hạ Diệc Thần hơi xấu hổ lắc đầu. Tối hôm qua quá nhiều người, chuyện lại xảy ra rất đột ngột, ngay cả bóng người đều chưa bắt được. Hạ lão nhấc lên mí mắt, đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang: "Căn cứ còn xảy ra chuyện gì khác à?" "Ông nội, sao ông biết?"
Hạ Diệc Thần kinh ngạc, lần này cậu đến chủ yếu muốn nói chuyện phía sau, không nghĩ đến ông nội lại có thể đoán ra nhanh như vậy. "Hừ, trên thế giới không có trùng hợp, hai chuyện này xảy ra lại trùng hợp như vậy, lại khống chế đa phần binh lực cùng lực chú ý của căn cứ, quả thật chính là Hạng Trang múa kiếm ah." (Ghi chép về Hạng Trang chỉ có vài dòng ngắn ngủi trong Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ, liên quan đến : năm 206 TCN, Lỗ công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn (ở phía ngoài đàn Giao của Hàm Dương),mời Bái công đến dự, mục đích là gϊếŧ chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội gϊếŧ chết Lưu Bang. Nhưng vì Hạng Vũ ngăn trở, nên không thành công. – Nguồn Wikipedia – Tiếng Việt) Hạ Diệc Thần gật đầu: "Ông nội nói không sai, đêm qua, cách điều chế thuốc ở sở nghiên cứu thuốc bị trộm rồi!" "Cái gì! Cách điều chế thuốc bị trộm rồi hả?" Mọi người kinh ngạc, phải biết, từ khi những thuốc kia xuất hiện, sau đó vẫn luôn thuộc về vật tư quân nhu, dị năng giả bình thường muốn lấy được rất khó, chính là cho dù có tiền cũng không mua được. Hơn nữa cách điều chế thuốc cũng bị căn cứ xếp vào cơ mật cao nhất của căn cứ, hành vi của người sở nghiên cứu thuốc đều bị giám thị, bây giờ nói cho bọn họ biết, cách điều chế thuốc được trông giữ nghiêm khắc như vậy lại bị trộm mất? "Đúng vậy, có hai nghiên cứu viên mang theo cách điều chế mất tích." "Mấy cách điều chế bị trộm?" "Chính là cách điều chế thuốc khôi phục thể lực và tinh thần lực, những thứ khác không sao. Nhưng người biết tin tức trước mắt này không nhiều lắm, là bác cả nói cho cháu biết đấy, muốn cháu trở về nói cho mọi người biết một tiếng, gần đây mọi người đừng đi ra ngoài, có thể căn cứ sẽ có động tác lớn." Hạ lão gật gật đầu: "Có lẽ Trịnh Viêm Bân rất tức giận, có thể làm ra chuyện này chỉ có những người kia, dù sao, bọn hắn vẫn còn lưu một ít nhân mạch ở căn cứ. Có điều bọn hắn vì những thuốc này đều bộc lộ ra ngoài cả rồi, xem ra khoảng thời gian bọn hắn sống bên ngoài cũng không khá giả à." "Dạ, cháu nghĩ bọn hắn muốn trộm cách điều chế thuốc cũng vì muốn lung lạc lòng người." Hạ Y Huyên nhìn trái xem phải, nhịn không được nhấc tay hỏi: "Ông nội, các người nói ai vậy?" "Còn có ai? Chính là đám người mưu phản trước kia chứ sao." Hạ lão quét mắt liếc nhìn tất cả mọi người, trầm giọng nói: "Gần đây mọi người tốt nhất nên ở yên trong nhà, đặc biệt là Huyên Huyên, đừng có chạy ra ngoài đi dạo lung tung." Hạ Y Huyên bị điểm tên lặng lẽ thè lưỡi, ngoan ngoãn đồng ý. Mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người đều ở trong nhà, Ôn Dao đối với việc không thể ra cửa không có câu oán hận nào, việc Ôn Dao cần làm có khá nhiều. Hai ngày trước dị thực Ôn Dao yêu cầu đã được đưa đến, Trịnh Viêm Bân nói chuyện vẫn rất chắc chắn, hễ là Ôn Dao đưa ra yêu cầu, chỉ cần không liên quan đến chính trị, cơ bản đều được thỏa mãn. Nhà họ Hạ cũng phân chia cho Ôn Dao một khu vực, cung cấp cho Ôn Dao làm thí nghiệm. Đại Hoàng đi hai ngày đã trở về rồi, chân sau và cánh phải đều bị thương, nhưng tâm tình rất tốt. Nó đưa bọn Kỳ Bình về căn cứ Hoa Nam an toàn sau đó lại ở bên ngoài chơi một vòng, trên người tổn thương là do đánh nhau cùng sinh vật biến dị khác. Mà Ôn Minh bị Hạ Thiên Minh mang đi, dường như chuẩn bị cho chuyến xuất hành vài ngày sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]