Người đàn ông quần áo lam màu xám biểu lộ có chút mờ mịt, dường như hắn không biết mọi người vì sao đột nhiên rời xa hắn. Hạ Diệc Thần nghi hoặc đánh giá tên đàn ông bị cô lập kia, khuôn mặt hắn bình thường, đôi má gầy gò, nhìn có vẻ chán chường uể oải, thật sự là hắn dẫn đến hỗn loạn sao? Hạ Diệc Thần cúi đầu nhìn về phía Ôn Dao, đạt được sự khẳng định Ôn Dao về sau, Hạ Diệc Thần quyết định tin tưởng em họ nhỏ một lần. Cho dù không phải bọn họ cũng chỉ bắt đến hỏi mấy câu mà thôi. Hạ Diệc Thần gật gật đầu với mấy người lính dưới lôi đài, ra hiệu bọn họ bắt hắn lại. Đợi đến lúc cánh tay của mình bị binh sĩ chế trụ, rốt cục người đàn ông mới phản ứng, hắn dùng lực quẩy người một cái, hô lớn về phía Hạ Diệc Thần hô lớn: "Tại sao các người bắt tôi? Cũng không phải tôi làm ra!" Thấy Hạ Diệc Thần bất vi sở động, hắn lại quát lên với đám người chung quanh: "Quân nhân bắt loạn người! Quân nhân oan uổng người mà! Bọn hắn muốn gϊếŧ người!" Nhưng, đám người chung quanh cũng không có phản ứng gì, mọi người chỉ lạnh lùng nhìn xem hắn, giống như đang nhìn một tên tôm tép nhãi nhép. Mà ngay cả mấy người trước đó đứng cùng với hắn nói mấy câu cũng không khỏi hoạt động chân bước, để mình cách xa hắn một chút, tránh dẫn lửa thiêu thân. Sinh hoạt trong căn cứ, tất cả mọi người đã học xong bo bo giữ mình, trừ phi bất đắc dĩ, không có người muốn xung đột chính diện với căn cứ. Dù sao, hoàn cảnh an ổn như vậy không phải ở đâu cũng có. Đã nhận được cái gì, phải trá giá tương ứng như thế. Nhìn đối phương cắn loạn người, Hạ Diệc Thần không kiên nhẫn nói: "Ồn ào cái gì?! Ai nói mày làm? Hỏi mày mấy câu mà thôi, căng thẳng như vậy làm gì?" Nghe nói như thế, người đàn ông ngừng giãy dụa, mắt thấy đã bị binh sĩ dẫn đến lên đài, người đàn ông đột nhiên làm khó dễ, hai bả vai uốn éo quỷ dị, giãy giụa thoát khỏi trói buộc của các binh sĩ, phóng mạnh ra bên ngoài. Đồng thời tay vung lên, cuồng phong gào thét, xen lẫn vô số lưỡi dao gió đánh úp về phía đám người, đã bắt đầu công kích không khác biệt. Hành vi của người đàn ông khiến người khác không kịp trở tay, đám người nhao nhao tránh đi, để hắn thuận lợi vọt ra bên ngoài đám người.
Hạ Diệc Thần hừ nhẹ một tiếng, vỗ tay phát ra tiếng, phía sau hắn vòi rồng vặn vẹo thân dưới, gào thét lao về phía người đàn ông. Người đàn ông áo xám bị vòi rồng đuổi kịp cuốn đi vào, tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ bén nhọn từ giữa không trung như ẩn như hiện truyền đến, khiến cho mọi người không nhịn được nổi da gà toàn thân. Vòi rồng một lần nữa bay về trước mặt Hạ Diệc Thần, nó run rẩy thân thể, hộc ra một người. Người đàn ông ngã xuống trên lôi đài, quần áo trên người hiện đầy dấu vết bị dao gió cắt, tóc trên đỉnh đầu hệt như ổ gà, trên mặt cũng có không ít vết thương tinh tế. Người đàn ông biểu lộ thống khổ, miệng hắn mở rộng, trong cổ họng phát ra vài tiếng vang, sau đó nằm rạp trên mặt đất nôn ra một trận. Ọe ra một bãi nước vàng, sau đó hắn ngửa người nằm ra, nằm trên mặt đất thở dồn dập. Hạ Diệc Thần đi đến bên cạnh của hắn, dùng chân đá đá thân thể của hắn, trầm giọng hỏi: "Chạy cái gì? Có phải làm chuyện trái với lương tâm hay không?" Người đàn ông không đáp, Hạ Diệc Thần cũng không so đo, hắn gọi hai binh sĩ đến, để bọn hắn mang người đàn ông về. Hai người binh sĩ vừa mới đưa tay túm cánh tay người đàn ông, người đàn ông đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị với bọn hắn. Nhìn thấy nụ cười này, trong lòng Hạ Diệc Thần cũng tuôn ra một cảm giác khó nói nên lời, còn chưa đợi cậu hiểu rõ ràng chuyện gì, sắc mặt người đàn ông đột nhiên trở nên trắng bệch, toàn thân bắt đầu run rẩy, sau đó đầu nghiêng một cái, cả người đã không một tiếng động. Đám người nhìn thấy tất cả bắt đầu xôn xao, bọn hắn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết người vốn đang tốt đột nhiên chết rồi, chẳng lẽ chết dưới độc thủ của quân nhân? Thế nhưng cũng không thể nào, cho dù ra tay cũng nên chọn nơi không có người chứ. Không cần gϊếŧ người trước mặt mọi người. Biến cố này cũng làm cho Hạ Diệc Thần cả kinh, cậu bước nhanh đi đến bên người người đàn ông, vươn tay thăm dò nơi cánh mũi hắn ta, xác định quả thật người đã chết rồi. Hạ Diệc Thần cau mày, cậu phất phất tay, ra hiệu binh sĩ đem thi thể đi, đồng thời đứng dậy giận dữ hét với đám người: "Ồn ào cái gì! Yên tĩnh!" Chuyện này thật quỷ dị, Hạ Diệc Thần cảm thấy khó giải quyết, đang nghĩ ngợi phía dưới phải nên làm như thế nào, Ôn Dao đi đến bên cạnh của cậu, ngoắc ngón tay với cậu. Bởi vì có Ôn Dao hỗ trợ tìm ra người, lúc này Hạ Diệc Thần vẫn tín nhiệm Ôn Dao đấy. Ôn Dao nói nhỏ bên tai Hạ Diệc Thần mấy câu, ánh mắt Hạ Diệc Thần lẫm liệt, đáy mắt hiện lên một tia lệ khí.
Hắn nâng người lên, cười cười với Ôn Dao, sau đó gọi một binh sĩ qua nói nhỏ vài câu, theo sau đó xoay người cao giọng nói với đám người bên dưới đài: "Được rồi, người hiềm nghi của chuyện này đã tìm ra được, như vậy không có chuyện của các người, tất cả giải tán đi! Nhưng tôi nhắc lại một chút, trong căn cứ cấm đánh nhau ẩu đả, nếu có tái phạm, nghiêm trị không tha!" Đối với Hạ Diệc Thần dễ dàng thả bọn hắn đi như vậy, đoàn người đều cảm thấy có chút thần kỳ, dựa theo tác phong của cậu, không phải nên bắt thêm vài người điển hình gϊếŧ gà dọa khỉ sao? Nhưng có thể đi ai cũng không muốn bị giữ lại, đám người dần dần giải tán, cũng không ai chú ý đến, binh sĩ chung quanh biến mất vài người rồi. Đám người đi gần hết, Hạ Diệc Thần cúi đầu hỏi: "Dao Dao, em xác định hắn bị người khác khống chế?" Ôn Dao gật gật đầu, một binh sĩ mặc quân trang khác tò mò hỏi: "Diệc Thần, cái gì bị khống chế?" "Người đàn ông vừa rồi đấy, có khả năng bị người ám chỉ tinh thần, hoặc bị người khống chế tinh thần lực rồi, đơn giản mà nói, chính là một con rối." Nghe nói như vậy, Hạ Y Huyên lặng lẽ hỏi Ôn Dao: "Dao Dao, em nói hắn chỉ là một con rối?" "Ừm." Bây giờ tâm tình Ôn Dao có chút hậm hực, bởi vì vào thời điểm cuối cùng Ôn Dao mới phát hiện đối phương bị khống chế đấy, đây đối với Ôn Dao mà nói quả thật chính là một sự sỉ nhục! Phải biết, bởi vì tinh thần lực vượt qua những người khác quá nhiều, đa phần thời điểm Ôn Dao đều bao quát mọi người, Ôn Dao vẫn cho rằng hiện tại tinh thần lực của mình, trên trái đất rất khó tìm được người có thể chống lại mình, hơn nựa người có thể giấu diếm tinh thần lực với Ôn Dao có lẽ cũng không nhiều. Nhưng chuyện lần này đã cho Ôn Dao một đả kích nho nhỏ, thẳng đến khi người đàn ông chết trong nháy mắt đó, Ôn Dao mới nhận ra tinh thần lực của đối phương không đúng, trừ bản thân hắn ra, còn có một tia tinh thần lực cực kỳ yếu ớt trong cơ thế của hắn, tia tinh thần lực đó đã phá hủy tinh thần thể của hắn, làm cho hắn trực tiếp tử vong. Có điều, ngoại trừ người đàn ông kia, ở đây còn có một người khác cũng tham dự bùng nổ hỗn loạn này, ngay từ đầu Ôn Dao không vạch trần cô ta, bây giờ xem ra cũng đúng. Hạ Diệc Thần sở dĩ cho đám người giải tán đi, cũng vì làm giảm sự cảnh giác của đối phương, cho rằng mình không có việc gì rồi. Hạ Diệc Thần đã phái người đi theo phía sau cô ta, toàn bộ phương diện nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của đối phương, nhìn xem có thể tìm ra những manh mối khác hay không. "Hôm nay thật may mắn khi có Dao Dao, nếu không cũng chỉ dựa vào sự kiện ẩu đả bình thường qua loa cho xong." Hạ Diệc Thần cười vươn tay muốn xoa xoa đầu Ôn Dao, lại bị Ôn Dao trực tiếp né tránh, càng bị Hạ Y Huyên vô tình trào phúng. Hạ Diệc Thần không sao cả so so vai, thu tay về, nói với Hạ Y Huyên: "Huyên Huyên, em đưa Dao Dao trở về trước đi, chuyện này có khả năng không đơn giản như vậy, anh còn phải điều tra thêm. Nhưng, chỉ có hai người các em đến đây sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]