Chương trước
Chương sau
Ách...
Lúc này Hạ Y Huyên mới nhớ tới, chính mình bởi vì lo lắng cho anh hai, hình như đã bỏ quên chị Tề Kỳ và Ngữ Điệp rồi.
Vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, phát hiện hai người bọn họ còn đứng trên khán đài, thấy ánh mắt Hạ Y Huyên nhìn qua, Tề Kỳ còn phất phất tay với cô.
Thấy hai người không có việc gì, lúc này Hạ Y Huyên mới yên lòng lại.
Tạm biệt Hạ Diệc Thần, Hạ Y Huyên dẫn theo Ôn Dao đi tập hợp với Tề Kỳ hai người.
Trên đường trở về, Ôn Dao lộ ra trầm mặc dị thường, cái này làm cho Hạ Y Huyên hơi lo lắng.
Tuy bình thường Ôn Dao cũng không thích nói chuyện, nhưng ít nhất sẽ chú ý chung quanh, cũng phản ứng khi các cô nói chuyện, mà không giống như bây giờ làm cho người ta có cảm giác nặng nề, giống như có tâm sự trùng trùng điệp điệp.
"Dao Dao, em làm sao vậy?"
Hạ Y Huyên nhịn không được mở miệng hỏi thăm.
Ôn Dao lắc đầu, biểu thị chính mình không sao, cô chỉ đang nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó mà thôi.
Nếu người đàn ông kia bị khống chế, vậy đồng lõa của hắn ở đâu?
Cũng bị khống chế hay đối phương là người khống chế?
Nhưng tinh thần lực của hai người bọn họ đều yếu, dị năng cũng không được, không có khả năng khống chế những người khác.
Như vậy chuyện này rốt cuộc là ai làm? Mục đích của hắn là gì?
Hạ Y Huyên suy đoán có phải chuyện trên lôi đài ảnh hưởng đến em ấy hay không, vì thế trấn an nói: "Dao Dao đừng lo lắng, anh hai nhất định sẽ điều tra kỹ càng đấy."
Ôn Dao gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy chuyện này sẽ không thuận lợi như vậy, dù sao, thiếu chút nữa Ôn Dao đã bị lừa.
Quả nhiên, lúc buổi tối, Hạ Diệc Thần vội vã về tới nhà.
Trịnh Phàm Nhu buông bát đũa kinh ngạc nói: "Diệc Thần, tại sao lại trở về rồi? Căn cứ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Ngoại trừ ngày nghỉ cùng tình huống đặc biệt, cha con nhà họ Hạ đều rất ít trở về nhà.

Hạ Diệc Thần chào hỏi cùng người lớn trong nhà, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Ôn Dao: "Dao Dao, có thể một mình nói chuyện với em được không?"
"Con... đứa nhỏ này, muốn nói lời gì cũng phải để Dao Dao cơm nước xong xuôi chứ!"
Trịnh Phàm Nhu trừng mắt liếc nhìn con trai nhà mình, nào có ai làm anh trai như vậy chứ.
"Con đã ăn xong."
Ôn Dao để đũa xuống, đứng lên từ trên ghế.
Hạ Diệc Thần cười cười ngại ngùng với Ôn Dao, dẫn Ôn Dao đi đến phòng sách trong nhà.
Đi hai bước, cậu dừng bước lại, chần chờ nhìn về phía Ôn Minh: "Nếu không Ôn Minh cũng đi cùng."
Sớm đã buông bát đũa, Ôn Minh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, nghe vậy lập tức đứng lên, đi theo phía sau bọn họ.
Nhìn mấy người biến mất ở trước mắt, Trịnh Phàm Nhu có chút lo lắng hỏi Hạ lão: "Cha, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ... Đứa nhỏ này làm sao lại muốn tìm một cô bé như Dao Dao nói chuyện? Có việc cũng có thể tìm ngài bàn bạc mà?"
"Thế nói lên chuyện đó không phải chuyện lớn gì, đừng đoán mò, ăn cơm đi."
Thấy Hạ lão nói như vậy, Trịnh Phàm Nhu cũng đành tạm thời thả lỏng sầu lo trong lòng, đứng dậy đi vào phòng bếp giữ lại cho con trai một ít thức ăn, vội vả chạy đến như vậy nhất định còn chưa ăn cơm chiều.
Trong thư phòng, Hạ Diệc Thần trước đơn giản kể lại chuyện xảy ra cho Ôn Minh nghe, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nói với Ôn Dao: "Một người khác cũng đã chết."
"Chết như thế nào?"
Ôn Dao có chút hối hận, sớm biết như vậy lúc trước chính mình nên cùng đi qua, có lẽ có thể phát hiện chút ít khác biệt.
Hạ Diệc Thần từ từ lắc đầu: "Cũng bởi vì không biết cho nên mới kỳ quái, trước đó đều rất tốt, anh đã thu xếp binh sĩ giám thị bên có một người có tinh thần lực cảm giác, còn có một cường hóa thính lực. Chí là khi đối phương tiến vào nhà mình không bao lâu, binh lính của chúng ta liền phát hiện bên trong đã không có bất kỳ âm thanh gì, hô hấp đều không có. Sau khi xông vào mới phát hiện đối phương chết rồi."
"Có khả năng người nọ cũng bị khống chế, người khống chế phát hiện bại lộ, trực tiếp gϊếŧ người diệt khẩu?" Ôn Minh phân tích nói.
"Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ có một vấn đề, rốt cuộc ai điều khiển tất cả đây?"
Hạ Diệc Thần bực bội gãi gãi tóc, tiếp tục nói: "Anh đã điều tra, chỗ ghi danh quân đội cùng hiệp hội dị năng cũng không có người có dị năng khống chế trực tiếp thế này, tối đa nhất chỉ cùng loại với thuật thôi miên mà thôi, chôn một hạt giống nào đó trong tinh thần lực, do đó sẽ ảnh hưởng đến tính tình cùng sức phán đoán của người đó.

Nhưng loại dị năng này chỉ có thể sử dụng với người có tinh thần lực yếu hơn bản thân, hơn nữa không phải loại có thể trực tiếp ra mệnh lệnh thế này."
Đúng là như thế, giống như Ôn Dao đã từng ám chỉ với hội trưởng Chu Tư Niên của hiệp hội dị năng giả căn cứ Hoa Nam, đằng sau từ từ ảnh hưởng đến cảm xúc và sức phán đoán của đối phương, cuối cùng làm cho đối phương chết trong một lần chiến đấu, có thể nói đây là thủ đoạn gϊếŧ người không thấy máu.
Mà Ôn Dao cũng có thể trực tiếp khống chế tinh thần lực của con người, nhưng đẳng cấp tinh thần lực của đối phương phải thấp hơn Ôn Dao không ít, hơn nữa Ôn Dao không thể cách bọn họ quá xa, khoảng cách càng xa hao phí tinh thần lực càng nhiều.
Nhưng buổi chiều ở chỗ lôi đài, Ôn Dao cũng không tìm được chấn động tinh thần lực của người khống chế.
Liên tưởng đến tia tinh thần lực quỷ dị lúc ấy, đối phương càng giống như trực tiếp để lại tinh thần lực của mình trong cơ thể đối phương, lợi dụng cái này đến khống chế đối phương.
Nhưng, nói như vậy, vậy tinh thần lực của đối phương có lẽ rất mạnh, hoặc nói, tinh thần lực của đối phương có chỗ đặc thù?
Hạ Diệc Thần vẫn còn tiếp tục nói: "Đương nhiên, không bài trừ có người che giấu dị năng chính mình, không báo lên, anh đã để người đi hỏi thăm những trụ sở khác đăng ký dị năng giả rồi, có lẽ ngày mai sẽ có kết quả. Ôn Minh, trong quân đoàn em có người có tinh thần lực biến dị như vậy hay không?"
Ôn Minh hồi tưởng lại, lắc đầu: "Ngược lại có thể điều khiển vật thể, nhưng chưa từng nghe nói có thể trực tiếp khống chế người."
Nói xong Ôn Minh còn liếc nhìn Ôn Dao, nói thật, ngược lại cậu biết rõ đặc thù tinh thần lực của em gái, ngoại trừ Ôn Dao, cậu còn không phát hiện qua có người có nhiều loại tinh thần lực như em gái.
Hạ Diệc Thần cũng cúi đầu nhìn về phía Ôn Dao: "Cho nên bây giờ anh đến muốn hỏi ý kiến Dao Dao một chút, dù sao cũng là em ấy phát hiện ra đầu tiên, nếu không phải em ấy, chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì rồi."
"Không biết, nhưng, nói không chừng trừ bọn họ ra còn có những người khác." Manh mối quá ít, trong khoảng thời gian ngắn Ôn Dao cũng nghĩ không ra những thứ khác.
"Chúng ta cũng lo lắng như vậy, nếu trong căn cứ còn có người như vậy, như vậy đối với sự an ổn trong căn cứ sẽ tạo thành tai họa ngầm rất lớn. Dao Dao, em làm sao nhận ra bọn hắn? Có phương pháp gì có thể phân biệt rõ ràng được không?"
Phương pháp?
Dao Dao lắc đầu, Ôn Dao đều thiếu chút nữa bị lừa, nếu như chỉ bình thường đứng trước mặt Ôn Dao, Ôn Dao đều không xác định mình có thể phân biệt được.
Nghe Ôn Dao giải thích, tuy Hạ Diệc Thần thất vọng nhưng cũng không ngoài ý muốn, vốn cậu cũng không có ôm hi vọng quá lớn.
Huống chi, nếu như ký thác tất cả hy vọng lên trên người một đứa bé, cái này cũng lộ rõ bọn hắn vô năng quá rồi.
Ôn Minh trầm tư, ngẩng đầu hỏi: "Hai người chết kia có chỗ nào khác nhau? Hoặc là nói bọn hắn có liên hệ gì không?"
"Là dị năng giả rất bình thường, đều là dị năng giả cấp hai đỉnh phong, chậm chạp không lên được cấp ba, giữa bọn hắn cũng không có bất cứ quan hệ nào. Điều tra qua người bên cạnh bọn hắn cũng đều nói bọn hắn rất chính đáng. Trước khi chuyện xảy ra bọn hắn cũng không có bất kỳ hành vi kỳ quái nào, giống như tạm thời nảy sinh lòng tham vậy, duy nhất có một điểm giống nhau chính là bọn họ đều đã từng lạc đường với đồng bạn."
"Lạc đường?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.