Trên khán đài binh sĩ cũng đi xuống giúp đỡ, vốn còn muốn một người ở lại bảo vệ Ôn Dao các cô, lại bị Hạ Y Huyên xin miễn. Vị trí bây giờ của các cô vốn khá an toàn, hơn nữa mấy người các cô cũng không hoàn toàn là người tay trói gà không chặt, bởi vậy cũng không cần người ở lại bảo vệ. Dưới khán đài cát vàng đầy trời, một mảnh tối tăm mờ mịt, ngẫu nhiên có ánh sáng khác màu chợt lóe lên, chung quanh ồn ào một mảnh, càng không biết tình huống bên trong thế nào. Đột nhiên, một vòi rồng từ trên lôi đài vọt lên, nó xoay tròn rất nhanh, không ngừng cuốn lên cát bụi chung quanh vào trong đó. Mà ngay cả cuồng phong đột nhiên thổi bay vừa rồi cũng bị vòi rồng hút vào, hiện trường bị rửa sạch triệt để, lộ ra trời xanh thanh tịnh. Cùng lúc đó, trên lôi đài vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, làm cho đám người vốn đang rối loạn an tĩnh trở lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía chính giữa lôi đài. Trên lôi đài vốn trống trải có một đầu vòi rộng dài lớn màu vàng xám đang không ngừng xoáy tròn, mà phía trước nó còn có hai người đàn ông mặc quân trang đứng ở đó. Trước mặt của bọn hắn có một cái hố to, trong hố to còn bốc lên hơi nóng và ánh lửa, tiếng nổ mạnh vừa rồi chắc từ nó mà ra. Hạ Diệc Thần híp mắt đảo qua đám người bên dưới đài, ánh mắt lợi hại, như một tia chớp nhanh như tên bắn vụt qua, khiến cho tất cả mọi người đối mặt voi178 ánh mắt của cậu đều run lên, không tự chủ tránh né ánh mắt, cúi đầu. Hạ Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, giọng đều đều nói: "Tiếp tục đi! Làm sao ngừng đánh rồi? Tôi thấy các người thời gian qua trôi qua quá tốt nên không biết bây giờ tình huống như thế nào đúng không? Có tinh lực ở chỗ này đánh nhau sao không có người đi xây dựng căn cứ, cống hiến chính mình? Sao không đi ra ngoài gϊếŧ Zombie gϊếŧ sinh vật biến dị? Chỉ biết khi dễ người một nhà?!" Dưới đài lặng ngắt như tờ, không có người nào dám trả lời Hạ Diệc Thần.... thậm chí có người rụt rụt bả vai, làm cho người phía trước che chắn chính mình. Thằng này cũng không phải người dễ nói chuyện. Trước đó có người gây chuyện, cho dù người gây chuyện hay người tham dự, đều bị cậu cưỡng chế đưa đến căn cứ làm cu li xây dựng các khu. Lại không nghe lời, nhưng cậu ta thực có can đám ném người ra ngoài căn cứ đấy. Thấy không có người nói chuyện, Hạ Diệc thần cao giọng hỏi: "Nói! Ai ra tay trước?!" Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong ánh mắt đều mang theo mờ mịt. Bọn hắn cũng không biết như thế nào đánh nhau à! Đột nhiên hỗn loạn lên, sau đó lại tấn công đến mình. Ai muốn đứng đấy chịu đánh chứ? Đương nhiên phải phản kích á! Nhưng không có ai chú ý người ra tay trước cả.
Thấy tất cả mọi người đều là vẻ mặt không biết giải quyết thế nào, Hạ Diệc Thần nhíu mày, cậu vừa mới đến không bao lâu, cũng không biết tình huống phía trước. Hạ Diệc Thần đưa mắt nhìn sang mấy binh sĩ canh gác trước đó, nhưng bọn hắn cũng không phát hiện bất kỳ người nào, trước khi xảy ra rối loạn, tất cả đều vô cùng bình thường. Cái này có chút khó làm ah, chẳng lẽ lại trực tiếp đưa tất cả mọi người đi lao động một ngày? Trên khán đài Hạ Y Huyên có chút lo lắng nhìn anh hai nhà mình, thì thào lẩm bẩm: "Hỗn loạn này xảy ra thế nào? Có phải rất khó bắt ra người không? Em cũng không chú ý ai ra tay trước..." "Em biết rõ." "Ôi chao!" Nghe được lời Ôn Dao nói, Hạ Y Huyên quay đầu nhìn lại, cô nháy mắt mấy cái, lần nữa hỏi: "Dao Dao, em vừa mới nói gì?" Ôn Dao nhìn cô, nhàn nhạt trả lời lại: "Em biết rõ ai ra tay trước." Hạ Y Huyên không nói hai lời, lôi kéo Ôn Dao chuẩn bị chạy xuống dưới đài, lại bị Ôn Dao kéo lại. "Dao Dao?" Hạ Y Huyên khó hiểu, chẳng lẽ Dao Dao không muốn đi? "Thuấn di." Hạ Y Huyên vỗ trán, cô thật sự quá nóng nảy, trong khoảng thời gian ngắn lại quên mất chính mình có dị năng, chạy xuống rồi lại chen vào lãng phí bao nhiêu thời gian ah. Có điều, Dao Dao, em nhất định không muốn chạy a... Nhìn Hạ Y Huyên và Ôn Dao đột nhiên biến mất ở trước mặt mình, Tề Kỳ ngây ngốc, quay đầu liếc nhìn Ngữ Điệp, hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau không nói gì. Đang lúc cô nghĩ có phải nên đi xuống dưới hay không, Ngữ Điệp lộ ra nụ cười ngượng ngùng với cô, nhỏ giọng nói: "Chị Kỳ Kỳ, chúng ta đợi ở chỗ này một chút đi." Tề Kỳ nhẹ gật đầu, xuống dưới nói không chừng còn có thể bị chen lách vào, ở chỗ này chờ cũng thuận tiện. Trên lôi đài Hạ Diệc Thần thật lâu không nói, đám người vốn yên tĩnh bắt đầu xì xào bàn tán lên. Tục ngữ nói không trách chúng, tội này tìm đầu sỏ cũng không tìm thấy, có lẽ bọn hắn cũng không có chuyện gì, chẳng lẽ vị đội trưởng Hạ này thật định đưa tất cả bọn họ đi làm cu li? Có người đàn ông bên người Hạ Diệc Thần đề nghị nói: "Có cần tách người ra rồi hỏi hay không?"
"Nhiều người như vậy, hỏi được đến đâu?" Hạ Diệc Thần hơi có chút bực bội, loại chuyện này đã thật lâu không xuất hiện rồi, cái này không hiểu thấu rối loạn thấy thế nào cũng không đúng. Mắt thấy chung quanh tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, Hạ Diệc thần nghĩ nên rống vài câu, đột nhiên cảm thấy bên người xuất hiện cái gì đó. Hạ Diệc Thần không kịp ngẫm nghĩ nữa, xoay người một cái, chân trái nâng lên, hung hăng đá về phía bên phải. Đồng thời giơ tay lên, vài đường lưỡi dao gió hiện ra chung quanh cậu. "Anh hai! Là em đây!" Hạ Y Huyên mang theo Ôn Dao lui về phía sau một bước, hô lớn về phái Hạ Diệc Thần. Nghe giọng nói quen thuộc, thân thể Hạ Diệc Thần dừng lại, cứ thể chuyển hướng tấn công, đồng thời lưỡi dao gió bên người cũng biến mất không nhìn thấy nữa. Ổn định thân hình, Hạ Diệc Thần cau mày nhìn em gái nhà mình: "Huyên Huyên, em tới đây làm gì vậy?" "Tới giúp anh á!" Hạ Y Huyên nhẹ nhàng đẩy Ôn Dao bên người về phía trước, vẻ mặt thần bí mỉm cười: "Dao Dao chúng ta biết rõ ai động thủ trước đấy." Nghe Hạ Y Huyên nói... ánh mắt Hạ Diệc Thần đặt ở trên người Ôn Dao. Tuy cậu cũng là người nhà họ Hạ, nhưng cậu cũng không biết em họ nhỏ mình tồn tại rất hung tàn, biết rõ chuyện của Ôn Dao chỉ có Hạ lão và hai anh em Hạ Thiên Minh cùng với lão đại Hạ Diệc Hàng. Nhưng cậu vẫn nhẫn nại tính tình nửa cúi người, nhẹ giọng hỏi: "Dao Dao, em biết là ai động thủ trước hay sao?" Ôn Dao gật gật đầu, trước đó lúc bản thân rèn luyện tinh thần lực cũng đã cảm giác tất cả chấn động tinh thần lực của mọi người một lần. Lúc ấy có mấy người tinh thần lực chấn động vô cùng bằng phẳng, không hề giống những người khác kịch liệt, có chứa cảm xúc mãnh liệt như vậy Nhưng ngay từ đầu Ôn Dao cũng không có để ý, dù sao mỗi người đều khác nhau, Ôn Dao xem loại tỷ thí này cảm xúc chấn động cũng không lớn lắm nha. Nhưng Ôn Dao không tự chủ tăng thêm vài phần chú ý ở trên người mấy người này. Mà trước một giây xảy ra hổn loạn, Ôn Dao bắt được chấn động bên trong mấy tinh thần lực này, có hai tinh thần lực trong khoảnh khắc đó chấn động có chút quái dị, sau đó bọn hắn đã phát động ra dị năng, dẫn đến bạo động hỗn loạn. Ôn Dao ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người một người đàn ông tầm thường mặc áo khoác lam màu xám, Ôn Dao đưa tay chỉ về phía người đàn ông kia, nhàn nhạt mở miệng: "Chính là hắn." Vốn trên lôi đài đột nhiên xuất hiện hai người đã khiến tất cả mọi người chú ý, đợi đến lúc nhìn thấy một cô bé đưa tay chỉ về phương hướng này của bọn hắn, người chung quanh lập tức dời sang bên cạnh, để lại người đàn ông kia nổi bật hẳn lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]