Ôn Minh mở to mắt yên lặng nhìn bầu trời đêm, có vẻ giống căn cứ Hoa Nam, nhưng ở đây có thể nhìn thấy rõ bầu trời sao trong màn đêm hơn. Chúng ngưng tụ khắp nơi trên bầu trời, lập lòe lóe sáng, dường như muốn kể rõ chuyện cũ không muốn người biết. Một trận gió thổi qua, thổi bay hạt bụi trên nóc, làm cho Ôn Minh híp híp mắt. Đợi đến lúc gió ngừng hẳn, Ôn Minh mới phát hiện em gái ngồi trên lưng Đại Hoàng từ trên cao nhìn xuống cậu. Ánh sáng quá mờ, cậu không thấy rõ vẻ mặt em gái, nhưng cậu có thể đoán được, hiện tại trên mặt em ấy hẳn là vẻ mặt không biểu tình trước sau như một, dùng từ Từ Dương mà nói, tiêu chuẩn loli ba không. "Dao Dao? Sao em lại tới đây? Tại sao còn chưa ngủ?" Ôn Dao không có trả lời, Ôn Dao nhảy từ trên lưng Đại Hoàng xuống, đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu. Đại Hoàng vây quanh chỗ đầu gió, "Phịch" một tiếng trực tiếp gục xuống, dùng thân thể cao lớn chắn gió lạnh giúp chủ nhân của mình. Ôn Minh bên kia còn có một bóng dáng, đúng là Trường Phong đã khôi phục tinh thần. Sau khi vợ chồng kim điêu rời đi, Trường Phong có chút suy sụp, lúc đến căn cứ Hoa Đông cũng ngoan ngoãn lặng yên ngồi trên trực thăng. Hai ngày này đều ở cùng một chỗ với Đại Hoàng, bây giờ nhìn dáng vẻ có vẻ đã khôi phục bộ dáng trước kia. Nhìn thấy Ôn Dao, nó vui vẻ kêu lên hai tiếng với Ôn Dao, sau đó vẫy cánh bay đến bên người Ôn Dao làm nũng. Ôn Dao lấy hai khối tinh thạch nhỏ phân chia đút cho Trường Phong cùng Đại Hoàng, sau đó học bộ dạng Ôn Minh nằm xuống, còn móc một giường một chăn bông từ trong không gian trùm lên trên người hai người. Lúc nhìn thấy chăn bông Ôn Minh thoáng sửng sốt, sau đó cười khúc khích, duỗi tay phải ra xoa xoa đầu Ôn Dao. Hai người một hổ một điêu lặng yên nằm trên nóc nhà, cũng không biết qua bao lâu, giọng nói Ôn Minh trầm thấp vang lên: "Dao Dao, em còn nhớ năm nhất anh mang về cho em một con búp bê không?"
Không đợi Ôn Dao trả lời, cậu tiếp tục mở miệng nói: "Anh chỉ nói có một người bạn của anh tặng cho em, thật ra, đó là Từ Dương tặng cho em đấy. Từ Dương cậu ấy là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong viện phúc lợi. Tính cách cậu ấy sáng sủa, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể làm cho cậu ấy đau buồn vậy. Có đôi khi cậu ấy nói, trên đời này có nhiều thứ tốt đẹp như vậy nhiều chuyện vui vẻ như vậy, vì sao cứ phải không vui chứ? Cậu ấy rất yêu thích trẻ con, nghe kể đến em sau đó còn thấy hình của em từ anh, nói em lớn lên giống như búp bê, sau đó dùng tiền làm thêm mua cho em con búp bê, nói là lễ gặp mặt. Nhưng anh biết rõ thật ra em không có hứng thú với mấy thứ này, cũng chưa nói cho cậu ấy biết, a, anh còn không hy vọng em nhận đồ vật của người yêu thích tặng nữa..." Ôn Dao liếc mắt, sau khi cầm con búp bê đó về Ôn Minh còn tìm cớ lấy đi mất, vẫn luôn đặt ở trong phòng cậu, thời điểm bọn họ rời khỏi nhà Ôn Dao cũng không có lấy đi, dù sao cũng không phải vật phẩm cần thiết. "Anh biết rõ lần này tỷ lệ sống sót của Từ Dương rất nhỏ, nhưng anh chỉ muốn ôm chút kỳ vọng, sự may mắn của thằng nhóc kia gần đây không tệ, nói không chừng lần này cũng thế, có khả năng cậu ấy đang ở chỗ nào đó đợi, chờ anh đến cứu cậu ấy..." Giọng nói Ôn Minh dần dần thấp xuống, hôm nay cậu thật sự rất muốn đi ra ngoài tìm Từ Dương, nhưng cậu biết rõ cậu không thể làm vậy, cậu có thể không để ý đến tính mạng của mình đi cứu cậu ấy, nhưng cậu còn cố kỵ những người khác, cậu không phải chỉ có một mình... Đột nhiên, Ôn Minh cảm giác có một bàn tay nhỏ bé xoa đầu mình, từng cái từng cái nhẹ nhàng mà xoa, tựa như khi em ái còn bé cậu xoa đầu em ấy vậy. Ôn Minh che mắt, cúi đầu, để cho nước mắt từ khóe mắt chảy xuống... Sáng sớm hôm sau, thời tiết coi như không tệ, Ôn Minh cùng Kỳ Bình ngồi trên trực thăng bọn hắn lái đến, Ôn Dao cũng đi theo đám bọn họ lên trực thăng, mà Đại Hoàng cùng Trường Phong cũng bay phía sau trực thăng. Tuy Ôn Minh phản đối em gái đi theo, nhưng Ôn Dao tỏ vẻ không mang theo mình cũng không sao, Ôn Dao có Đại Hoàng, bất cứ lúc nào mình cũng có thể đi ra ngoài. Ôn Minh không có cách nào, chỉ đành để Ôn Dao lên trực thăng, ít nhất vẫn ở dưới mí mắt của cậu, cậu có thể yên tâm một chút. Xuất phát từ căn cứ Hoa Đông, không bao lâu bọn hắn đã đi tới bãi biển, từ trên trực thăng nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ các tòa nhà cao tầng đứng vững trên mặt biển. Đó là thành phố đã bị nước biển bao phủ, có vài kiến trúc quá cao bị sóng thó đánh sụp đổ, lộ ra cốt thép lẫn lộn với bùn đất. Trực thăng bay ra biển cả, cánh cửa mở rộng, gió lạnh rét thấu xương không ngừng ùa vào, đập vào mặt, đau như dao găm cạo vào mặt. Ôn Minh lại để Ôn Dao ngồi vào bên trong một chúng, sau đó chính mình cùng Kỳ Bình đứng ở chỗ cửa nhìn quanh xuống bên dưới. Rất nhanh bọn họ đã đi tới chỗ theo kế hoạch của bọn Từ Dương, nhưng ngoại trừ sóng biển gợn lăn tăn, cũng không có cái gì.
Ôn Minh lại để Đại Hoàng cùng Trường Phong phân chia theo hai hướng tìm kiếm, mà bọn họ tiếp tục đi đến phía trước. Cũng không biết đã bay bao lâu, trừ mặt biển yên bình cùng ngẫu nhiên vài loại cá không biết nhảy ra khỏi mặt biển, bọn họ không phát hiện bất cứ thứ gì. "Đoàn trưởng, không thể tiếp tục đi tới, hiện tại tín hiệu đã rất yếu, hơn nữa hướng đi hình như bị nhân tố nào đó ảnh hưởng, càng đi về phía trước chúng ta rất có thể sẽ mất phương hướng trên đại dương bao la này." Người điều khiển nhắc nhở Ôn Minh không thể tiếp tục đi tới, bằng không chính bọn họ cũng gặp phải nguy hiểm. Ôn Minh quay đầu nhìn về phía Ôn Dao, Ôn Dao lắc đầu, đây cũng xem như là lần đầu tiên Ôn Dao phóng thích tinh thần lực với phạm vi lớn như vậy, cũng không phát hiện bất cứ tinh thần lực chấn động quen thuộc nào cả, ngược lại kinh động không ít sinh vật trong biển. Môi Ôn Minh mím thật chặt, cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hạ mệnh lệnh: "Trở về địa điểm xuất phát!" Bay đến một nửa, Đại Hoàng cùng Trường Phong cũng trở về rồi, bên kia chúng cũng không phát hiện bất cứ thứ gì. Biển rộng mênh mông tìm người, vốn như mò kim đáy biển, thậm chí bọn hắn còn không biết bọn Từ Dương gặp nạn ở địa điểm nào, cũng không biết bọn hắn gặp phải chuyện gì, giống như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi. Bọn họ trở lại căn cứ Hoa Đông, lúc này đã hơn ba giờ chiều rồi. Hạ Y Huyên vẫn luôn chờ đợi ở nơi trực thăng cất cánh nói cho bọn họ biết tin tức tốt nhất trước mắt —— Phương Dật Văn tỉnh. Chờ bọn họ đuổi tới bệnh viện, nhìn thấy Phương Dật Văn đang được hai người nâng chuyển về, mà bác sĩ Lâm ở một bên ghi ghi viết viết, đang bắt đầu ghi chép. Thấy Ôn Minh đi đến, vẻ mặt bác sĩ Lâm đầy tươi cười nói với cậu: "Chúc mừng, người bệnh đã tỉnh, cậu ấy khôi phục rất không tồi, mấy ngày nữa có lẽ tự mình có thể đi đi lại lại được rồi." Nói xong hắn còn cảm thán một tiếng: "Thứ gọi là dị năng này thật là thần kỳ, phải biết trước kia với thương thế này, muốn hoàn toàn bình phục cũng phải mất ít nhất một năm hoặc nửa năm, dị năng chiếu một chiếu, không đến vài ngày đã tốt rồi, thật đúng là thần kỳ. Đáng tiếc loại dị năng giả này quá ít, đa phần đều là người bình thường, vẫn không hưởng thụ được đãi ngộ này." "Cho nên mới cần người như bác sĩ Lâm đây, các người có thể cứu thêm được nhiều người hơn nữa...." Nghe Ôn Minh nói, bác sĩ Lâm cười cười, khép cuốn vở trong tay: "Người bệnh tỉnh, tôi nghĩ các người có rất nhiều lời muốn nói, tôi đây trước hết không quấy rầy nữa, có chuyện gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào." "Được, làm phiền rồi, bác sĩ Lâm đi thong thả."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]