Chương trước
Chương sau
Khí sắc trên mặt Phương Dật Văn nhìn có vẻ đã khôi phục chút ít, tuy bờ môi vẫn còn tái nhợt như trước, nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều, khó trách bác sĩ Lâm cảm thán dị năng thần kỳ.
Cậu ngồi ở bên giường, từ từ kể lại ngày hôm đó bọn họ gặp phải chuyện gì trên biển.
Ngày đầu tiên ra biển đã là buổi chiều, bọn hắn ở trên biển trôi qua một đêm, buổi sáng ngày hôm sau đã đi đến chỗ mục tiêu đã định.
Lần này nhiệm vụ ra biển chủ yếu đánh bắt kiếm chút hải sản, cũng không biết nguyên nhân gì, vị trí chỗ bọn hắn cũng không có nhiều cá.
Bất tri bất giác, thuyền chạy đến chỗ sâu trong biển cả, sau đó bọn hắn rơi vào một mảnh sương mù.
"Sương mù?"
Ôn Minh nhớ đến hôm nay bọn họ tìm kiếm ở nơi rất xa, ngoại trừ thời tiết có chút âm trầm, cũng không phát hiện có sương mù gì cả.
"Ừm, không biết lúc nào sương mù bay đến, trên thuyền các thiết bị bắt đầu không khống chế được, lúc ấy những dị năng giả kia nói có thể gặp phải sinh vật biến dị lợi hại, sau đó không bao lâu chúng tôi bị tấn công."
Kỳ Bình chen ngang hỏi: "Có nhìn thấy rõ thứ gì tấn công các người không?"
Phương Dật Văn lắc đầu: "Khắp nơi đều là sương mù, cậu đều không thể thấy rõ người đứng trước mặt mình, nhưng tôi đoán có thể các loại sinh vật khổng lồ như bạch tuộc. Bởi vì lúc đó có ngươi đều thấy không rõ đứng tại ngươi người trước mặt, bất quá ta đoán có thể là cùng loại khổng lồ bạch tuộc các loại sinh vật a. Bởi vì lúc đó có vài đầu to tráng kiện vung vầy, mặt ngoài rất sền sệt, như xúc tu bạch tuộc, hơn nữa có khả năng không chỉ có một con."
"Tôi nghe hội trưởng Tôn nói lần này đoàn dị năng ra biển thuộc đoàn có thực lực khá cao ở căn cứ Hoa Đông, trên thuyển có hơn bốn mươi dị năng giả, chí ít có hơn một nửa cấp ba đỉnh phong, đoàn trưởng cùng vài người thân tín hơn phân nữa người đều là cấp bốn, làm sao lại không có lực đánh trả?"
"Không kém bao nhiêu đâu..." Phương Dật Văn xoa xoa huyệt Thái Dương, trì hoãn một chút mới tiếp tục nói: "Chủ yếu là do thấy không rõ, dị năng thả ra rất dễ dàng đánh trúng người của mình, hơn nữa thân thuyền cũng bị bọn chúng tấn công, không ngừng lung la lung lay, thậm chí chúng tôi còn đứng không vững, phần lớn thời gian đều phòng ngự cả."
"Vậy các người làm sao trốn được?"
Ôn Minh cảm thấy kỳ quái, dựa theo lời Phương Dật Văn nói, ngay từ đầu bọn hắn đã rơi vào bẫy của sinh vật biển biến dị cấp cao, cộng thêm hoàn cảnh nhân tố, thực lực cách xa, thậm chí khả năng còn sống rất nhỏ.
Nhưng rõ ràng bọn hắn có một phần ba người còn sống, cái này hoàn toàn nói không thông.
Phương Dật Văn lắc đầu: "Tôi không biết, lúc ấy tôi bị thương, ấn tượng cuối cùng còn lưu lại chính là đầu bị cái gì đó đánh mạnh vào, sau đó liền mất đi ý thức, đợi tôi tỉnh lại là ở nơi này rồi."
"Từ Dương đâu?"
Nghe Ôn Minh hỏi một vấn đề, hai tay Phương Dật Văn gắt gao túm chặt chiếc chăn, nhắm mắt lại cúi đầu xuống, nửa ngày mới khẽ lắc đầu.
Cả gian phòng lặng ngắt như tờ, thời gian dường như cũng ngừng lại.

Đợi qua một hồi lâu, Phương Dật Văn hít hít mũi, ngẩng đầu nói ra: "Ngay từ đầu tôi dùng dây thừng buộc cậu ấy bên cạnh tôi, nghĩ như vậy sẽ không dễ dàng thất lạc, cũng thuận tiện để tôi bảo vệ cậu ấy. Nhưng... nhưng..."
Phương Dật Văn đưa tay lau lau đôi mắt, hít sâu mấy hơi: "Nhưng vào trước lúc tôi hôn mê vài phút, cậu ấy cắt đứt dây thừng... sau đó đẩy tôi ra... chờ tôi quay đầu lại, nơi đó chỉ có sương mù... tôi... không thấy cậu ấy nữa..."
Cậu còn nhớ rõ lúc Từ Dương cắt đứt dây thừng còn tiến sát lỗ tai cậu nói câu kia —— "Cậu phải sống sót."
Lúc đó tình huống bọn hắn đỡ hơn những người kêu la thảm thiết kia, Từ Dương có thính lực tốt, có thể chuẩn xác đoán được những đòn tấn công đánh úp về phía bọn hắn, để bọn hắn sớm tránh thoát.
Nhưng chỉ như vậy vẫn không đủ, thân tàu bất ổn, nhiều vị trí tránh né đều có thể bị rơi xuống, chỉ có thể phóng thích tấm chắn cường ngạnh đối kháng.
Rất nhanh dị năng của cậu không đủ nữa, tinh thạch và tinh hạch mang theo cũng dùng hết, kết quả tiếp theo có thể nghĩ...
Trong phòng chỉ có tiếng nức nở trầm thấp của Phương Dật Văn, những người khác đều đỏ hốc mắt, Hạ Y Huyên che miệng, sợ chính mình kiềm nén không được sẽ khóc thành tiếng mất.
Kỳ Bình đi đến bên cạnh Phương Dật Văn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu ấy, nhỏ giọng nói: "Không phải lỗi của cậu."
Phương Dật Văn dốc sức liều mạng lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà, nhanh chóng lan rộng.
"Cậu cẩn thận ngẫm lại, lúc phát hiện sương mù cùng trước lúc cậu hôn mê có chuyện gì không đúng không, hoặc cảm thấy có cái gì khác."
Giọng nói trầm thấp của Ôn Minh vang lên, dường như không mang theo bất cứ cảm xúc gì, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy lông tơ dựng thẳng lên.
Phương Dật Văn loạn xạ lau lau mặt, bắt đầu cẩn thận nhớ lại, sau đó đột nhiên "A" một tiếng.
"Cậu nhớ đến điều gì?"
"Từ Dương, Từ Dương..."
"Từ Dương nói gì?"
"Trước lúc cậu ấy cắt dây thừng, đã nói hình như nghe được dưới đáy biển có thứ gì đó đến."
"Thứ gì?"
"Không... Không biết, cậu ấy chỉ là nói một câu, sau đó cũng không thấy nói gì nữa."

Phương Dật Văn biết dường như cũng không nhiều, ngoại trừ một vài chuyện bọn hắn gặp phải tấn công, cậu đối với chuyện con thuyền tại sao trôi dạt trở về cũng không hiểu ra sao, nhưng có thể khẳng định, chính là có thứ gì đó cứu bọn hắn.
Ôn Minh dặn dò hai người Phan Chí tiếp tục chăm sóc cậu ấy, để Phương Dật Văn nghỉ ngơi thật tốt, dẫn theo người khác đi ra phòng bệnh.
Mới vừa mở cửa ra, đã phát hiện thiếu tá vệ và một vài người phụ trách hiệp hội dị năng đều đứng trên hành lang, dường như đang chờ bọn họ.
Thấy bọn Ôn Minh đi ra, Vệ Tinh nghênh đón hỏi thăm: "Thiếu tá Ôn, tình huống của cậu ấy đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Tỉnh, còn cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi."
Nói xong ánh mắt dạo qua một vòng ở hành lang, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"À, là như thế này, bởi vì trước mắt chỉ có đồng đội của anh tỉnh, cho nên chúng tôi cần hỏi thăm một số việc, không biết có tiện hay không."
Căn cứ thường cách một đoạn thời gian đều để một đoàn dị năng cùng binh sĩ đi ra biển, bọn hắn cũng cần hiểu rõ tình huống biển cả gần căn cứ thế nào.
"Còn có... hôm nay chúng tôi đã tiến hành kiểm tra chiếc thuyền kia, có một vài phát hiện nho nhỏ, cũng cần nói cho thiếu tá Ôn biết."
Ngay từ lúc Phương Dật Văn tỉnh lại, hiệp hội dị năng cùng người của quân đội đều tìm đến, muốn hỏi một vài vấn đề, nhưng lại bị Hạ Y Huyên ngăn cản.
Cô nói đồng đội của bọn họ vừa mới tỉnh lại cần nhiều thời gian nghỉ ngơi, mặt khác Ôn Minh và Kỳ Bình đều không có ở đây, có một số việc bọn họ không tự mình làm chủ được, nhất định phải chờ hai người họ về mới được.
Vệ Tinh cũng biết đây là lời thoái thác của bọn họ, nhưng ngăn cản bọn hắn là tiểu thư Hạ, tư lệnh đã căn dặn phải đối đãi thật tốt, bọn hắn cũng không dám dùng sức mạnh, chỉ đành chờ Ôn Minh trở về.
Ôn Minh nghĩ nghĩ, nói: "Hôm nay đồng đội của tôi vừa mới tỉnh lại, vừa rồi đã nói chuyện rất lâu... thật không tiện quấy rầy, nhưng tôi cũng biết chút chuyện cụ thể, chúng ta có thể tìm một chỗ dò thám."
"Thế thì rất dễ."
Một mình Ôn Minh đi theo đám người bọn hắn, mà Kỳ Bình lập tức mang những người khác trở về chỗ ở.
"Hôm nay các người đi ra ngoài không phát hiện cái gì sao?" Hạ Y Huyên hỏi Kỳ Bình.
"Không có, đã chạy đến chỗ xa nhất có thể đi rồi, không có cái gì."
Những người khác cũng đưa ra nghi vấn: "Phương Dật Văn nói có sương mù cũng không phát hiện?"
"Không có, từ trên trực thăng đi tiếp cũng thấy biển cả không có gì khác thường, nhìn lâu thậm chí quên mất bây giờ là tận thế."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.