Chương trước
Chương sau
"Tình hình coi như ổn định, nhưng bây giờ còn đang trong hôn mê, em để Phan Chí ở lại chăm sóc, Dương Vĩ, cậu ở lại cùng với cậu ấy, có chuyện gì kịp thời báo với tôi."
"Vâng, đoàn trưởng!"
Đợi Ôn Minh nói xong tình huống Phương Dật Văn, Hạ Y Huyên lấy cớ nói: "Ôn Minh, vừa rồi tư lệnh Bành phái người đến nói, bởi vì bọn hắn phát hiện thời tiết trên biển có biến, tính nguy hiểm quá lớn, cộng thêm thời gian, nên hủy bỏ kế hoạch ra biển lần này, nếu chúng ta muốn ra biển... thì phải xem thời tiết ngày mai thế nào."
Sau khi nói xong cô cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt Ôn Minh, không buông tha một chút biến đổi nào trên mặt cậu.
Cô hiểu rõ cách nghĩ của tư lệnh Bành, so với một Từ Dương sống chết không rõ trên biển, tự nhiên bây giờ Ôn Minh quan trọng hơn nhiều, hắn không thể để Ôn Minh găp chuyện không may ở đây.
Nghe lời Hạ Y Huyên nói... ánh mắt Ôn Minh tối ám, sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào, lướt qua cô đi nhanh ra ngoài.
"Ôn Minh!"
Hạ Y Huyên gọi Ôn Minh, Ôn Minh thoáng dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi lên phía trước.
"Ôn Minh! Bây giờ em không phải chỉ có một mình!"
Nhìn thấy Ôn Minh dừng bước, Hạ Y Huyên tiến lên hai bước: "Chuyện của Từ Dương chúng ta đều rất thương tâm, nhưng, Ôn Minh, lần này em là người dẫn đội, em phải biết chính em đang làm gì... Có đôi khi... Có đôi khi, chúng ta phải chọn giữa lấy hay bỏ, chúng ta... Chúng ta..."
Giọng nói Hạ Y Huyên nghẹn ngào, cô che miệng của mình, không để mình khóc thành tiếng, cô cũng không nói tiếp được nữa.
Cô đến căn cứ Hoa Nam lâu như vậy, có quan hệ tốt nhất với Lâm Khê, Lý Đồng, mà tính cách Từ Dương sáng sủa, quan hệ cũng không tồi.
Cô không nghĩ đến ngày đó gặp Từ Dương và giờ đây lại có kết quả như vậy, nếu biết trước, cô nhất định sẽ không để bọn hắn đi.
Tình huống bây giờ, trong lòng bọn họ đều có ý nghĩ xấu nhất, mà cô không thể để Ôn Minh mạo hiểm khi chưa biết rõ tình huống nguy hiểm thế nào, cho dù Ôn Minh có trách cô cũng không sao.
Dù sao, Ôn Minh không chỉ là em họ của cô, còn là người căn cứ Hoa Nam không thể thiếu...
Những người khác đều nhìn hai người phía trước, đều trầm mặc không nói, bọn họ cũng lo lắng Từ Dương không rõ tung tích, nhưng cũng không muốn đoàn trưởng mạo hiểm.
"Chị suy nghĩ nhiều rồi, em đi tìm đoàn dị năng phát hiện ra bọn họ hỏi chút chuyệnn."
Ôn Minh vứt bỏ một câu, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mọi người nhìn nhau, hai binh sĩ liền xông ra ngoài, đuổi theo Ôn Minh.
Kỳ Bình hỏi xong chuyện, trở về phát hiện thiếu mấy người, Ôn Minh cũng không ở đây.

"Ôn Minh đâu?"
"Em ấy nói muốn đi tìm người phát hiện Phương Dật Văn hỏi ít chuyện."
Hạ Y Huyên xoa xoa khóe mắt hồng hồng, cúi đầu trả lời.
Kỳ Bình xoay người đi, xem như không nhìn thấy gì, cậu quay người nhìn về phía Ôn Dao: "Dao Dao, em có mang thuốc đến hay không? Chỗ Phương Dật Văn còn thiếu mấy loại thuốc."
Ôn Dao gật gật đầu, trông không gian của Ôn Dao quả thật thu gom rất nhiều thuốc, đều là trước kia đi ngang qua tiệm thuốc lấy hết đấy.
Xác định Ôn Dao có mang theo thuốc, Kỳ Bình nói cho Ôn Dao biết tên vài loại thuốc còn thiếu, Ôn Dao lấy ra mấy hộp thuốc.
Kỳ Bình tiếp nhận thuốc nói với những người khác: "Tôi lại đi xem Dật Văn, thời gian không còn sớm, các người trở về trước đi."
Lúc bọn hắn đi ra khỏi bệnh viện, phát hiện sắc trời đã tối xuống.
Một đường trầm mặc trở về ký túc xá, mọi người liếc nhau, không hẹn mà cùng ở lại trong sân.
Binh sĩ một lần nữa đốt lên một đống lửa, mọi người vây quanh ngồi cùng một chổ, lặng yên nhìn đống lửa không nói lời nào.
Ôn Dao lấy từ trong không gian hải sản ăn không hết tối hôm qua ra tiếp tục nướng, Hạ Y Huyên chia cho mọi người một ít, mọi người không yên lòng mà nướng, hoàn toàn không còn bầu không khí náo nhiệt như tối hôm qua.
Tần Thiếu Minh bọn họ trở lại chứng kiến tình cảnh không khí trầm lặng như vậy.
Tần Thiếu Minh nhìn một vòng, không phát hiện bóng dáng Ôn Minh, hắn liếc mắt nhìn về phía An Tử đưa mắt ra hiệu.
An Tử tiến đến bên cạnh Ôn Dao cùng Hạ Y Huyên, cậu trước trông mà thèm Đại Hoàng đang ghé vào một bên kia, sau đó cười cười với Ôn Dao, cuối cùng hỏi thăm Hạ Y Huyên: "Chị, chúng em nghe nói đã tìm được Từ Dương bọn họ rồi, họn họ thế nào? Không có sao chứ?"
Hạ Y Huyên liếc nhìn An Tử, tính cách thiếu niên này có chút tương tự Từ Dương, ngày đầu tiên gặp mặt còn trò chuyện không ít.
Hạ Y Huyên trầm mặc, cô đưa sò nướng chín trong tay cho An Tử, nhỏ giọng nói: "Từ Dương... Từ Dương còn chưa tìm được..."
"Cái gì!"
Tay An Tử run lên, sò biển trong tay thiếu chút nữa rơi ra, cậu cuống quít tiếp được, lo lắng hỏi thăm: "Chuyện gì xảy ra?"
Hạ Y Huyên lắc đầu, nghiêng đầu sang chỗ khác không nói thêm gì nữa.
Thấy Hạ Y Huyên không có ý tiếp tục nói nữa, An Tử gãi gãi mặt, cầm sò biển đứng lên.
"Chắc... chắc Từ Dương sẽ không có chuyện gì đâu, lão đại của chúng em nói, có chuyện gì cũng có thể đến tìm chúng em, em đi trước đây."

An Tử trở lại bên người Tần Thiếu Minh thì thầm vài câu, Tần Thiếu Minh gật gật đầu, mang theo những người khác đi lên lầu hai.
Buổi tối khoảng tám giờ, Kỳ Bình trở về, gia nhập vào đội ngũ của bọn hắn, hơn mười giờ, cuối cùng Ôn Minh cũng đã trở về.
Đoàn người đi theo Ôn Minh vào phòng, Ôn Minh tuyên bố hành trình ngày mai: "Buổi sáng ngày mai thời tiết ổn ổn... chúng ta trước lái trực thăng đi gần đó tìm kiếm thử."
Sau đó quay đầu nhìn về phía hai người điều khiển: "Đêm nay các cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai phải vất vả nhiều rồi."
"Đã xác định được phương vị chưa?" Kỳ Bình hỏi.
Ôn Minh gật gật đầu: "Đã hỏi đội viên đoàn dị năng không ra biển kia, hắn nói đoàn dị năng bọn họ định đi đến một nơi, nhưng không loại trừ bọn họ thay đổi lịch trình, chúng ta đi trước đến chỗ bọn họ định đi trước nhìn xem, sau đó tìm kiếm chung quanh thử."
Thấy không có người nào có ý kiến khác, Ôn Minh bảo mọi người đi nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần.
Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Hạ Y Huyên nhìn Ôn Minh, do do dự dự mở miệng nói: "Ôn minh, hôm nay... Hôm nay nói những lời kia... em..."
"Em biết rõ." Ôn Minh cắt ngang lời Hạ Y Huyên: "Em hiểu ý của chị, em cũng không trách chị, em của hiện tại, quả thật có rất nhiều phương diện đều phải suy xét, em không thể vì một người mà không chú ý đến những người khác, em biết rõ em đang làm cái gì."
Hạ Y Huyên há to miệng, cuối cùng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nói một câu: "Em nghỉ ngơi thật tốt.", rồi xoay người đi ra cửa.
Ôn Minh hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu cười nói với Ôn Dao: "Dao Dao, em cũng sớm đi nghỉ ngơi đi."
Ôn Dao yên lặng nhìn Ôn Minh, lúc này nhìn cậu có vẻ không khác bình thường lắm.
"Vâng."
Ôn Dao không nói gì, Ôn Dao gật gật đầu, dẫn theo Ngữ Điệp đang đứng ở vách tường đi ra ngoài.
Đêm khuya, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Ôn Dao mở mắt ra từ trên giường, Ôn Dao quan sát một mảnh đen kịt bên ngoài cửa sổ, xuống giường.
Mở cửa phòng, Ôn Dao quay đầu lại nhìn thoáng qua, Ngữ Điệp vốn đang nằm trên giường cũng ngồi dậy, cũng nhìn qua Ôn Dao, có điều trong đôi mắt để lộ hàm xúc khác tuổi.
Ôn Dao thu hồi ánh mắt đi ra ngoài, vừa đứng ở trên đường, một trận gió thổi qua, Đại Hoàng xuất hiện ở giữa không trung.
Ôn Dao nhảy lên lưng Đại Hoàng, vỗ đôi cánh cực lớn, Đại Hoàng chở Ôn Dao bay lên nóc nhà.
Ở nóc nhà bên kia, mơ hồ có hai bóng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.