Chương trước
Chương sau
"Hội trưởng Tôn, tình hình bây giờ thế nào rồi? Người của chúng tôi đã tìm được rồi sao?"
Vừa thấy hội trưởng Tôn, Kỳ Bình hỏi ngay vấn đề bọn hắn quan tâm nhất.
Hội trưởng Tôn nhìn một đám người đứng trước mặt không biết nên trả lời thế nào, đặc biệt là người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang này, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, có lẽ là đại biểu quân đội căn cứ Hoa Nam.
"Haiz..." hội trưởng Tôn thở dài, gật gật đầu lại lắc đầu: "Tìm thì đã tìm được, nhưng còn một người mất tích..."
"Ai mất tích?"
"Người gọi là Từ Dương."
"Không tìm được Từ Dương? Chuyện gì xảy ra?" Kỳ Bình nóng nảy, làm sao tìm được một người còn một người không tìm được chứ?
"Các người tỉnh táo một chút..." hội trưởng Tôn duỗi hai tay tay về phía trước đè ép xuống, bảo bọn họ đừng kích động như vậy.
"Trước mắt người sống sót tìm được đều hôn mê, còn chưa tỉnh lại, chúng ta cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng không phải chỉ có một mình Từ Dương không tìm được, đoàn dị năng kia có hơn sáu mươi người ra ngoài, mới tìm được hai mươi người mà thôi. Hơn nữa bây giờ thời tiết không tốt, chúng tôi..."
Ôn Minh giơ tay ra hiệu hội trưởng Tôn dừng lại, cậu hỏi vấn đề cậu muốn biết: "Bây giờ Phương Dật Văn như thế nào?"
"Thương thế rất nặng, chúng tôi có dị năng giả hệ trị liệu đã chữa trị giúp hắn một ít, nhưng phần còn lại phải dựa vào chính hắn."
"Dẫn tôi đi nhìn xem."
"Có thể, nhưng không nên đi quá nhiều người."
Ôn Minh bảo những người khác đứng nguyên tại chỗ, chính mình mang theo Kỳ Bình và binh sĩ dị năng hệ mộc đi theo phía sau hội trưởng Tôn.
Đi vài bước, Ôn Minh như có điều cảm giác, nhìn lại, Ôn Dao một tấc cũng không rời theo sát phía sau cậu...
Ôn Minh mấp máy miệng, cái gì cũng không nói quay đầu lại đi tiếp.
Được rồi, cùng đi thì cùng đi.
Phòng bệnh không lớn, nhưng chỉ có một mình Phương Dật Văn, xem như chiếu cố đặc thù rồi.
Phương Dật Văn vẫn không nhúc nhích nằm trên giường bệnh, đầu của cậu ấy quấn đầy băng, chỉ lộ ra ngũ quan, chân trái bó thạch cao dày đặc treo lên.

Quần áo trên người rách rưới, tràn đầy vết máu, bên ngoài còn có viên bi tinh tế màu trắng.
Mu bàn tay trái còn cắm kim, đang truyền dịch cho cậu ta.
"Đầu hắn bị trọng thương, thân thể cũng có nhiều vết thương, chân trái gãy xương, phần eo bên phải bị cái gì đó đâm xuyên thấu."
Bác sĩ ở một bên giải thích kỹ càng thương thế lúc phát hiện Phương Dật Văn, lại cảm thán nói: "Cậu ấy xem như mạng lớn, bị tổn thương nặng như thế mà vẫn còn sống, chân trái sau khi khôi phục cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Hai mươi người được phát hiện còn lại chỉ có mười ba người còn sống, còn có vài người tay chân bị nát bấy, sau này sinh tồn, khó à..."
Ôn Minh gật đầu, nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó ra hiệu binh sĩ dị năng hệ mộc tiến lên kiểm tra tình huống thân thể của cậu ấy.
Ôn Dao cũng đi theo đến, làn da lỏa lồ bên ngoài của Phương Dật Văn tái nhợt, cũng không nhìn thấy bất cứ miệng vết thương nào, chắc là trước đó đã được trị liệu qua.
Tinh thần lực của cậu ấy chấn động rất yếu ớt, nhưng cũng không bị thương, các phương diện cơ năng khác trên thân thể từ từ hồi phục rồi, chỉ là tốc độ rất chậm.
Ôn Dao nghe Ôn Minh hỏi hội trưởng Tôn: "Vậy các người có suy đoán thế nào về chuyện bọn họ gặp phải?"
"Từ vết thương trên người bọn hắn, chúng tôi hoài nghi bọn họ bị sinh vật biến dị trên biển tập kích, hơn nữa nghe người phát hiện bọn họ nói, con thuyền kia cũng bị tổn hại nghiêm trọng, chúng ta hoài nghi bọn họ đã ra hỏi phạm vi vùng biển an toàn."
"Vùng biển an toàn?"
"Đúng vậy, trên biển không chỉ thời tiết thường xuyên xuất hiện dị thường, đáy biển cũng có rất nhiều sinh vật biến dị nguy hiểm. Căn cứ đã căn cứ theo tình hướng hiện nay, xác định phạm vi vùng biển an toàn, bảo mọi người tận lực đừng lướt qua.
Nhưng vẫn có rất nhiều người bí quá hoá liều tiến về vùng biển sâu hơn, chúng tôi hoài nghi bọn họ đã vượt qua nơi an toàn mà gặp phải nguy hiểm. Nhưng ở đây còn có chỗ kỳ quái."
"Có gì kỳ quái?"
"Người phát hiện bọn họ nói, thuyền kia gần như tan rã rồi, hướng gió lại không đúng, nhưng lại tự mình trôi trở về, thấy thế nào cũng quái dị."
Hội trưởng Tôn cau mày nói ra, nói thật, người và thuyền mất tích trên biển cơ bản đều không thể tìm được, nhưng lần này không một buổi đã tự mình trôi về, trên thuyền còn có người sống, cả sự tình đều lộ ra một cổ quỷ dị.
Ôn Minh âm thầm ghi nhớ chuyện này, sau đó lại hỏi một ít vấn đề khác, sau đó mới nói: "Phiền hội trưởng Tôn rồi, chúng tôi muốn một mình ở lại chỗ này, anh xem..."
"Không có vấn đề không có vấn đề, tôi cũng còn có chuyện khác xử lý."
Sau đó lại chỉ vào bác sĩ mở miệng giải thích trước đó nói: "Vị này là bác sĩ Lâm, bây giờ bạn của cậu do hắn phụ trách, có vấn đề thắc mắc gì có thể tìm hắn."
"Không có vấn đề."

Ôn Minh ra hiệu với Kỳ Bình, Kỳ Bình nhẹ gật đầu, đuổi kịp bác sĩ Lâm đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi chuyện.
Đợi đến khi bọn người hội trưởng Tôn đi ra ngoài, Ôn Minh khóa cửa phòng lại, đi đến trước giường bệnh hỏi: "Tình huống cậu ấy thế nào?"
"Đại phần tổn thương đều đã chữa trị, vừa rồi tôi đã dùng dị năng di chuyển qua cả người cậu ấy, có thể trợ giúp cậu ấy nhanh chóng khôi phục."
Hệ mộc hệ thủy hiệu quả chửa trị không nhanh bằng hệ trị liệu, nhưng chúng thắng ở chỗ có thể tẩm bổ cho thân thể, đặc biệt là hệ mộc, có thể kích phát sức sống của tất cả các tế bào.
"Bây giờ có thể di chuyển cậu ấy không?"
Nếu như có thể, Ôn Minh cảm thấy nên đưa cậu ấy trở về chỗ ở, thuận tiện chăm sóc hơn.
Binh sĩ dị năng hệ mộc lắc đầu: "Tốt nhất không nên, đầu cậu ấy bị trọng thương, cần tĩnh dưỡng, cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại, nếu như vẫn luôn không tỉnh..."
Hắn cũng không nói tiếp, nhưng mọi người đều biết có ý gì, nếu vẫn luôn không tính, sẽ trở thành người thực vật rồi.
Đột nhiên, Ôn Minh cảm thấy góc áo của mình bị người giật giật, cúi đầu xem xét, em gái nhà mình đưa tay phải về phía cậu, trong tay cầm một ống thuốc trong suốt.
Ôn Minh nghĩ tới điều gì, cậu lộ ra nụ cười ôn nhu đầy sủng nịch với Ôn Dao, đưa tay xoa xoa đầu Ôn Dao, nhận lấy ống thuốc.
Sau đó một tay nắm cằm Phương Dật Văn, một tay mở ống thuốc rót vào, sau khi rót hết đưa bình không trả lại cho Ôn Dao.
Mắt thấy đoàn trưởng nhà mình là kẻ hai mặt, binh sĩ ở một bên lén lút lui về phía sau một bước nhỏ.
Khó trách bên trong đoàn dị năng có lời đồn có kiếm chuyện với đoàn trưởng cũng không nên gây chuyện với em gái đoàn trưởng, hôm nay hắn đã nhìn thấy thế nào là muội khống rồi, không, muội nô!
Thuốc khôi phục tinh thần lực trôi vào yết hầu Phương Dật Văn phát ra một tiếng rên rĩ yếu ớt, đầu có chút giật giật, sau đó lại rơi vào mê man.
Ôn Minh ngẩng đầu nói với binh sĩ dị năng hệ mộc: "Phải phiền cậu ở lại nơi này hỗ trợ nhìn xem, tôi trở lại sắp xếp thêm một người ở cùng cậu, có tình huống gì báo bệnh viện thông báo với quân đội tìm chúng tôi."
"Vâng, đoàn trưởng!"
Ôn Minh mang theo Ôn Dao ra phòng bệnh, rất xa đã nhìn thấy Kỳ Bình đang ở góc rẽ nói gì đó với bác sĩ Lâm.
Ôn Minh không có đi quấy rầy, mà tìm bọn Hạ Y Huyên đang đứng một bên chờ đợi.
Thấy Ôn Minh đi đến, mọi người ào ào đứng lên, Hạ Y Huyên hỏi trước: "Tình huống như thế nào rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.