Chương trước
Chương sau
Ôn Minh nhìn quả trứng trong lòng bàn tay không ngừng lắc lư, có chút không biết làm sao.
Sáng hôm nay cậu như ngày thường vận chuyển năng lượng cho quả trứng, bởi vì bây giờ tiểu gia hỏa đã rất khỏe mạnh rồi, cho nên năng lượng đưa vào cũng tăng nhiều không ít, chờ cậu vận chuyển hết năng lượng, liền phát hiện trứng trong lòng bàn tay bắt đầu chuyển động loạn.
Tuy trước đó nó cũng có động đậy, nhưng không lần nào mãnh liệt như hôm nay, đây là muốn lột xác ra rồi hả?
Cậu hiểu được rất nhiều kiến thức lý thuyết, nhưng thật ra cậu chưa từng nuôi qua động vật! Hơn nữa, đây cũng không phải chim bình thường, đây là kim điêu biến dị đấy!
Ôn Minh sợ run một hồi lâu, mới nhớ tới cần viện trợ ngoài sân, cậu bưng lấy quả trứng không ngừng lắc lư, vọt tới chỗ em gái đang ngồi đọc sách dưới đại thụ.
"Dao Dao! Em mau đến xem xem, có phải nó muốn ra rồi không!"
Ôn Dao từ từ khép sách lại, ngẩng đầu nhìn anh trai nhà mình, khó có thể nhìn thấy bộ dạng thất kinh của anh ấy, Ôn Dao cảm thấy còn rất mới lạ đấy.
"Dao Dao, em đừng nhìn anh, xem nó xem nó!"
Ôn Minh bưng lấy trứng đưa tới trước mặt Ôn Dao, ánh mắt vội vàng nói.
Ôn Dao rủ đôi mắt xuống, tinh thần lực vây quanh một vòng quả trứng đang không ngừng "khiêu vũ", bình tĩnh gật gật đầu: "Ừm, muốn lột xác rồi."
"À? Chúng ta phải làm gì?"
"Đợi."
Đầu óc Ôn Minh trở thành bột nhão cuối cùng cũng chuyển về, cũng không phải, người ta lột xác cậu ngoại trừ đợi còn có thể làm cái gì? Lại không thể đẩy nó ra!
Ôn Dao lấy một kiện áo khoác dầy từ trong không gian trải ra mặt đất, sau đó ra hiệu Ôn Minh để quả trứng lên trên, tiếp đó, hai người liền nhìn chằm chằm vào nó chờ tiểu gia hỏa đi ra.
Quả trứng màu xám trắng kia vốn vòng vo chuyển vài vòng, sau đó ngừng lại, một lát sau, nó bỗng nhúc nhích, từ bên trong truyền đến một tiếng "Soạt", xem ra điêu nhỏ bên trong đang dùng miệng nhỏ của nó mổ vỏ trứng rồi!
Liên tiếp lại truyền đến vài tiếng vang, vỏ trứng bắt đầu xuất hiện mấy vết rạn, một lát sau, một ít vỏ trứng bắt đầu nhô lên.
Nhưng, kế tiếp bên trong vỏ trứng lại không có động tĩnh.
Đã qua một hồi lâu, vỏ trứng vẫn không nhúc nhích, trái tim Ôn Minh nhấc lên, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào quả trứng màu xám trắng, mặt mũi tràn đầy khẩn trương.
Tuy mới đầu không thể trợ giúp gì, nhưng trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, cậu đã có cảm tình với điêu nhỏ rồi, nếu như nó không thể thuận lợi lột xác, cậu sẽ khổ sở tự trách đấy.
Ngược lại Ôn Dao vô cùng yên tâm, Ôn Dao có thể cảm nhận được sóng tinh thần chuyển động rất mãnh liệt, lục sinh mệnh của điêu con rất tràn đầy, tỷ lệ lột xác rất cao.

Có điều nha...
Ôn Dao liếc nhìn qua vẻ mặt lo lắng của Ôn Minh, không có ý định nói cho cậu biết, khó có được nhìn thấy bộ dạng này của anh trai, trước vẫn không nne6 nói với anh ấy!
Lại qua một hồi, ở bên trong vỏ trứng lại lần nữa vang lên âm thanh "Soạt soạt soạt soạt".
Ôn Minh thở phào một cái, trước đó chắc là điêu nhỏ mệt mỏi, nghỉ ngơi tích góp từng tí sức lực.
Cũng không lâu lắm, bên trên vỏ trứng liền xuất hiện nhiều cái lổ, nhưng điêu nhỏ dường như lại mệt mỏi, trứng lại bất động nữa rồi.
Trái tim Ôn Minh lại nhấc lên, cái này thật sự gấp chết người rồi, không thể duy nhất một lần đi ra sao!
Điêu nhỏ cũng không biết bên ngoài có người lo lắng cho mình, sau khi nó nghỉ ngơi xong, lại bắt đầu động.
Lúc này đây, có lẽ nó cũng có chút nóng nảy rồi, đông mổ một thoáng, tây mổ một thoáng, rất nhanh, vỏ trứng liền trở nên nứt nẻ không còn trọn vẹn rồi.
Thế nhưng, tuy vỏ trứng mất không ít, nhưng cũng còn không ít lớp màng còn dính cùng một chỗ.
Điêu nhỏ xoay người bắt đầu dùng sức dùng móng vuốt đạp cái màng kia, đáng tiếc đạp cả buổi vẫn không ra được.
Thấy vậy Ôn Minh thật sự hận không thể đi lên giúp cho nó một tay, nhưng cậu cũng biết điều này không được phép, chỉ đành kiềm chế tâm tình xao động, lo lắng mà chờ.
Điêu nhỏ lại bắt đầu nghỉ ngơi, lúc này, nó nghỉ ngơi rất lâu, đợi đến khi tích lũy đủ hơi sức, sau đó móng vuốt dùng sức đạp một cái, đầu hướng lên đỉnh đầu.
"Két" một tiếng, vỏ trứng phân thành hai, đầu điêu nhỏ thăm dò đi ra.
Điêu nhỏ vừa lột xác cả người đều ướt sủng, cọng lông trên người tất cả đều là màu xám, một dúm một dúm rũ cụp vào nhau, nhìn vẻ ngoài vô cùng đáng thương.
Nhìn thấy cuối cùng điêu nhỏ cũng đi ra, trái tim Ôn Minh cũng thả xuống, cậu không nói không rằng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn xem điêu nhỏ.
Điêu nhỏ nghỉ ngơi một hồi, sau đó nó duỗi dài cổ, bắt đầu dò xét thế giới này.
Bởi vì hướng đầu nó đi ra là ở Ôn Minh bên này, bởi vậy nó vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ôn Minh.
Điêu nhỏ từ trên người cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc, a, nhất định là ma ma!
Nó "Chiêm chiếp" kêu về hướng Ôn Minh, sau đó giãy dụa cánh từ trong vỏ trứng tách rời ra, bổ nhào về hướng Ôn Minh.
Đáng tiếc, vừa lột xác nó không còn chút sức gì, căn bản không thể chạy, thân thể nghiêng một cái, ngã xuống quần áo dưới thân.
Nhìn điêu nhỏ dùng sức kêu to xem cậu, Ôn Minh có chút không đành lòng, cậu duỗi hai tay ra, nâng điêu nhỏ còn đang ẩm ướt trong lòng bàn tay, tay phải bắt đầu sửa sang lại lông vũ trên người nó.

Lúc này điêu nhỏ vỗ cánh nhỏ bằng thịt, hưng phấn xông lên kêu với Ôn Minh, dường như đang gọi "Ma ma."
Nhìn một người một điêu ở chung hài hòa, Ôn Dao thoả mãn gật đầu.
Ừm, không uổng công Ôn Dao tính toán thời gian điêu nhỏ phá xác chui ra sau đó hao hết tâm tư điều vợ chồng kim điêu đi ra ngoài, bằng không chuyện không thuận lợi như thế rồi.
Ai, nếu như không phải vợ chồng kim điêu kia không rời không bỏ, hơn nữa dã tính khó huấn, Ôn Dao vẫn khá hợp ý kim điêu trưởng thành làm khế ước thú với anh trai của mình đấy.
Có điều như vậy cũng không tệ, từ nhỏ nuôi lớn ràng buộc càng sâu, hơn nữa do năng lượng Ôn Minh nuôi nấng lột xác, nói không chừng có tỷ lệ kế thừa dị năng hệ lôi của Ôn Minh, thích hợp với anh trai hơn.
Đợi tâm tình Ôn Minh bình phục, cậu mới phát hiện điêu nhỏ ngồi trong lòng bàn tay của mình, há to miệng dùng sức kêu to về phía cậu, dường như muốn nói cái gì.
"Dao Dao? Nó làm sao vậy?"
"À, đói bụng."
"Đói bụng? Vậy nó ăn cái gì?" Ôn Minh vừa vội rồi, cha điêu mẹ điêu đều không ở đây, làm sao cậu biết đứa nhỏ này muốn ăn gì!
Ôn Dao nghĩ nghĩ, ánh mắt đảo qua vỏ trứng không trên quần áo, Ôn Dao nhớ rõ loài chim ma thú trên đại lục Ella sau khi lột xác đều ăn chính vỏ trứng của mình, bởi vì bên trong chứa đựng năng lượng và dinh dưỡng phong phú, tương đương với sữa mẹ của con người.
Nhưng trước đó chưa từng nghe nói qua trên trái đất cũng như vậy, có điều bây giờ là tận thế rồi, thú biến dị có rất nhiều nơi tương tự với ma thú, ngược lại có thể thử một lần...
Ôn Dao cầm lấy một nửa vỏ trứng nhỏ bé, ngắt một ít miếng nhỏ quăng vào cho tiểu gia hỏa đang cố gắng há to miệng rộng.
"Ai! Dao Dao! Cái này..."
Ôn Minh mộng rồi, tuy cậu không biết tiểu gia hỏa muốn ăn cái gì, nhưng nào có ai đút vỏ trứng đâu! Không sợ mắc cổ sao!
Cậu đang muốn kiểm tra cẩn thận cho điêu nhỏ, xem có mắc cổ hay không, đã nhìn thấy tiểu gia hỏa khép miệng lại, một ngụm nuốt xuống, sau đó con mắt sáng ngời, quay đầu kêu lên với Ôn Dao.
Ôn Dao tiếp tục động tác trước đó, rất nhanh, nửa vỏ trứng kia đều tiến vào trong bụng điêu nhỏ.
Dường như điêu nhỏ còn chưa ăn no, nó biết rõ chính mình ăn cái gì, bắt đầu trong tay lung la lung lay đi đến, muốn nhảy đi xuống ăn phần còn lại nữa.
Ôn Minh vội vàng thả điêu nhỏ xuống bên cạnh vỏ trứng, sau đó chứng kiến nó thuần thục ăn xong khối lớn vỏ trứng còn lại kia, còn nấc một cái, dường như ăn căng cứng bụng.
Vỏ trứng này thật đúng là kẻ tham ăn!
Ôn Minh cảm thấy ở bên trong tận thế tất cả đều đánh vỡ nhận thức của chính mình, sau này sức tưởng tượng của cậu nhất định phải càng cởi mở hơn, ở bên trong tận thế, không gì là không thể!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.