Chương trước
Chương sau
Ngày hôm qua lúc trời còn chưa tối, Ôn Minh đã muốn trở về nơi trú quân, đáng tiếc hai con kim điêu chết sống không chịu, không thả bọn họ đi.
Không có cách nào, Ôn Minh chỉ đành để Đại Hoàng mang thư báo tin về trước cho các binh sĩ, tránh cho bọn họ lo lắng, chính mình cùng em gái ở lại tổ chim qua một đêm.
Bởi vì vẫn còn đề phòng đối với kim điêu, do đó Ôn Minh hoàn toàn canh giữ bên người Ôn Dao cả một đêm, nhìn nét mặt em gái ngủ say sưa, không khỏi lắc đầu, tâm này cũng quá lớn...
Sáng sớm hôm nay, Ôn Minh đã nghĩ sớm chút trở về, trong lòng hai con kim điêu có chút oán khí, không phải rất tình nguyện, nhưng nhìn Ôn Dao lấy ra tinh thạch có độ tinh khiết cao cho bọn nó, cuối cùng vẫn cố đồng ý.
Nhìn thấy cả đoàn người đều bình an trở về, lại còn cưỡi hai con Cự Điêu ngày hôm qua còn tấn công bọn họ, các binh sĩ cực kỳ hưng phấn, nhịn không được ồn ào nghị luận, muốn biết đoàn trưởng đến cùng làm thế nào chinh phục hai con điêu lớn kia, nếu như có thể, bọn họ cũng muốn nha! Ngẫm lại thật quá soái!
Đợi sau khi hai người nhảy xuống, sau đó hùng điêu nhìn thoáng qua con mình ở trong ngực Ôn Minh, thét dài một tiếng, lần nữa bay lên bầu trời, con điêu mái theo sát.
Thấy hai con điêu lớn bay mất, chung quanh binh sĩ mới kịp phản ứng, như ong vỡ tổ vây quanh lên, bắt đầu bảy mồm tám lưỡi ồn ào hỏi thăm.
"Đều vây quanh làm gì đó?! Tản tản! Đều đi làm việc, để đoàn trưởng nghỉ ngơi thật tốt." Hà Liệt Sinh đứng ở cuối cùng hô lớn về đám binh sĩ vây quanh một chỗ.
Mặc dù mọi người đều rất ngạc nhiên với những gì Ôn Minh trải qua, nhưng đoàn trưởng nhìn vẻ ngoài thật có chút tiều tụy, vì vậy nhao nhao mở ra một con đường, để Ôn Minh trở về nghỉ ngơi, nhưng trong ánh mắt rất hiếu kỳ không cách nào che giấu được.
"Được rồi, tôi không sao, để cho mọi người lo lắng, thật có lỗi." Ôn Minh áy náy nhìn xem mọi người.
"Không có việc gì không có việc gì, đoàn trưởng cậu cùng Dao Dao an toàn trở về là tốt rồi."
"Đúng đúng đúng, trở về là tốt rồi."
"Đúng vậy, Dao Dao không có việc gì là tốt rồi, bằng không chúng ta cũng sẽ tự trách đấy."
Các binh sĩ nhao nhao mở miệng nói ra, không có người cho rằng Ôn Minh đi như vậy là có gì không đúng, xem như Ôn Minh không ở đó, bọn hắn thấy được cũng sẽ cố gắng nghĩ cách đi cứu viện.
"Được rồi, các người vây quanh ồn ào ở chỗ này đã quấy rầy đoàn trưởng nghỉ ngơi, đều đi làm việc đi."
Hà Liệt Sinh đuổi những binh sĩ khác đi làm việc, mình tiến lên trước báo cáo với Ôn Minh tình huống nơi trú quân sau khi cậu rời đi.
Nghe Hà Liệt Sinh báo cáo xong, Ôn Minh vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đúng vậy, anh làm vô cùng tốt, may mắn có anh mới không phát sinh thương vong vô ích, khổ cực rồi."
"Đây là việc tôi phải làm! Không có gì vất vả cả. Đúng rồi, đoàn trưởng cậu ôm cái gì trong ngực vậy?"

Hà Liệt Sinh liếc qua đã chú ý đến trong ngực Ôn Minh nhiều hơn một món đồ, dùng quần áo bao vây lại, được Ôn Minh ôm cẩn thận từng li từng tí.
"Ách..." Ôn Minh cũng không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói từ giờ trở đi cậu phải ấp trứng rồi hả?
Nhìn ra Ôn Minh khó xử, Hà Liệt Sinh cũng không hỏi tới nữa, mà chuyển chủ đề khác, nói đến tình huống mạch khoáng bên dưới.
Ôn Dao bên này cũng bị các binh sĩ quen biết vây quanh, nhưng bởi vì mọi người cũng biết tính tình của Ôn Dao, cũng không hỏi tới Ôn Dao cái gì, mà chỉ chuẩn bị cho Ôn Dao bữa sáng cùng nước ấm.
Ôn Minh trở về để cho đoàn người uống một hết viên thuốc an thần, có thể an tâm tiếp tục công tác của cải trong tay.
Cũng không lâu lắm, có binh sĩ phát hiện kim điêu đã bay đi trước đó lại trở về rồi, chúng ngậm nhánh cây bay đến lên một cây Dương Thụ cao lớn, dường như muốn xây tổ ở đó.
Binh sĩ báo cáo hiện tượng này với Ôn Minh, Ôn Minh không khỏi nâng trán, đây là lo lắng nên muốn đến gần giám sát cậu sao? Ngay cả tổ cũng đều buông tha, chuẩn bị an cư ở chỗ này?
Ôn Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Không cần để ý tới, cứ mặc chúng, nói với những người khác, không nên trêu chọc chúng."
Cứ như vậy, đối với hai con kim điêu biến dị ở bên này an gia, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào Ôn Minh, thỉnh thoảng còn trêu đùa các binh sĩ, có đôi khi cũng sẽ đánh một chầu với Đại Hoàng.
Đoàn người thế mới biết, thì ra đoàn trưởng của bọn họ ấp trứng cho bọn chúng!
Chuyện hiếm có này làm cho mọi người bàn luận rất nhiều ngày, mỗi ngày đều có người kiếm cớ đến gần lặng lẽ nhìn cục cưng trong ngực đoàn trưởng.
Có điều hai vợ chồng kim điêu an cư ở đây ngược lại cũng có chỗ tốt, ngay từ lúc đó không có thú biến dị kéo đến nơi này nữa.
Bởi vì hôm qua đánh nhau, Ôn Dao vốn chuẩn bị tốt tâm lý trận pháp bị hủy hư mất, năng lượng tản ra bốn phía.
Hiện tại, mật độ năng lượng trên đỉnh núi này của bọn hắn đã là dãy núi lớn nhất rồi, ngay cả binh sĩ có cấp bậc thấp nhất đều có thể cảm giác rõ ràng sự khác biết, chứ đừng nói đến những con thú biến dị kia.
Nhưng vì trước đó kim điêu trắng trợn bắt gϊếŧ thú biến dị ở đây, cho nên thú biến dị vừa thấy nó liền trốn, nào dám tiến đến gần phía trước.
Đã có kim điêu làm bảo tiêu, các binh sĩ hành động đào khoáng càng thêm thuận lợi, cộng thêm năng lượng dày đặc.
Ôn Minh cũng sẽ định lượng cấp tinh thạch cho bọn hắn tu luyện, dị năng các binh sĩ đột nhiên tăng mạnh, có không ít trước đó ở trung kỳ cấp ba cảm thấy mình sắp thăng tiến đến cấp bốn rồi.

Tốc độ này thật đúng là có chút dọa người, phải biết, rất nhiều dị năng giả bình thường vẫn còn ở cấp hai đây này!
Trong lúc đó Ôn Minh lại để Ôn Dao dẫn cậu đi đến chùa Thanh Quang một chuyến nữa, lại phát hiện cửa đã đóng chặt.
Leo tường trở vào, bên trong chùa miểu không có một bóng người, khắp nơi đều rơi đầy tro bụi, nhưng đồ đạc vẫn sắp xếp chỉnh tề, các cánh cửa đều bị khóa chặt, cũng không có dấu vết đánh nhau, giống như có chuẩn bị rời đi.
Xem ra, vị hòa thượng Tĩnh Như kia vào lúc hai người Ôn Dao rời đi không lâu cũng đã rời đi.
Sau khi trở về, có người báo cáo ở cách đó không xa trên núi phát hiện một con Zombie, thực lực rất mạnh, mười mấy binh sĩ liên thủ mới tiêu diệt được nó.
"Có thể là người miền núi kề bên này." Hà Liệt Sinh suy đoán nói.
Ngược lại Ôn Minh nhớ đến chuyện Ngữ Điệp đã từng nói qua, có lẽ là người trong thôn nhỏ vắng vẻ trong núi, có thể không có gì ăn, cuối cùng đều đi lên núi.
Kề bên này năng lượng dày đặc, động vật cũng nhiều, nếu như những Zombie kia còn sống sót, tương lai tất nhiên làm hại một phương.
Tuy nơi này cách rất xa căn cứ Hoa Nam, nhưng bọn họ cũng phải ở nơi này nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Ôn Minh cảm thấy không thể ngồi yên không để ý đến.
Bởi vậy, cậu giao chuyện này cho Hà Liệt Sinh, để hắn dẫn đầu một phần binh sĩ tìm đến thôn nhỏ kia, tiêu diệt Zombie.
Vì bảo đảm không có chút sơ hở nào, cậu hướng Ôn Dao hỏi mượn Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn, đi theo các binh sĩ cùng hành động.
Hành động không phải rất thuận lợi, bọn hắn ở một chân núi khác phát hiện thôn nhỏ kia, nhưng đâu chỉ phát hiện hai con Zombie, nói cách khác, không ít Zombie có lẽ lên núi rồi.
Tuy nói trên núi các loài sinh vật đặc biệt lợi hại, nhưng cũng không dám cam đoan tất cả Zombie đều bị gϊếŧ chết, giống như bọn họ đã từng gặp con Zombie kia.
Trác Sơn cũng không phải chỉ đơn độc một ngọn núi, mà nơi này nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh là một mảng núi rừng, muốn từ chỗ này tìm ra vài chục con Zombie lẻ tẻ, chẳng khác nào mò kim đáy biển, thấy thế nào đều không thực tế.
Cuối cùng vẫn là Ôn Dao xuất mã, dùng tinh thạch thuyết phục vợ chồng kim điêu, khiến chúng nó hỗ trợ tìm kiếm.
Trải qua năm ngày tìm tòi, cuối cùng bọn họ cũng tìm và tiêu diệt hết Zombie.
Quả nhiên, Zombie có thể sống đến cuối cùng cũng không phải hạng bình thường, bọn họ bỏ ra đại khí lực mới gϊếŧ chết được chúng, chí ít có hơn phân nửa binh sĩ bị thương.
Mà trong lúc này, cục cưng trong ngực Ôn Minh, động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.