Chương trước
Chương sau
Doanh trại Trác Sơn.
Nơi trú quân bị cuồng phong thổi sụp, các binh sĩ với hiệu suất cao đã nhanh chóng dựng lại một lần nữa, nơi trú quân mới xây không chỉ xây móng, các phương diện khác càng thêm bền chắc.
Sắc trời đã tối, trên bãi đất trống nơi trú quân đã bay lên từng đống lửa, cả đám binh sĩ ngồi bên cạnh đống lửa, toàn bộ nơi trú quân lặng ngắt như tờ, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe tiếng nhánh cây bị đốt sạch trong đống lửa nổ lốp bốp, bầu không khí đầy nặng nề.
Trong lúc đó, có một binh sĩ chịu không nổi bầu không khí như vậy, hắn mạnh đứng lên, đá một ít nhánh cây bên chân vào trong đống lửa, sau đó xoay người cầm lấy vũ khí trên mặt đất bước đi ra ngoài.
"Đông Tử, cậu đi làm cái gì?!"
Hà Liệt Sinh bên kia chú ý động tĩnh bên này, hắn quay đầu gọi người.
"Nhà vệ sinh." Đông Tử cũng không quay đầu lại nói.
"Cái rắm! Đi nhà vệ sinh còn cầm vũ khí? Trở lại cho tôi!"
"Tôi nhát gan sợ hãi không được à!"
"Sợ hãi cái rắm! Cậu cút ngay trở về cho tôi! Đi xa hơn một bước xử theo quân pháp!"
Hà Liệt Sinh trầm mặt nổi giận gầm lên một tiếng, ngăn Đông Tử tiến bước.
Mẹ nó xem hắn là kẻ ngốc à, còn không phải muốn một mình đi tìm đoàn trưởng, cũng không nhìn một chút bây giờ đã là lúc nào rồi!
Buổi chiều đoàn trưởng đuổi theo, sau đó bọn hắn bắt đầu thu dọn nơi trú quân, kết quả thẳng đến khi bọn hắn xây dựng lại nơi trú quân xong, đoàn trưởng còn chưa trở về.
Trước đó mấy dị năng giả tốc độ đuổi theo đến lúc chạng vạng tối đã không công mà lui, bọn hắn đuổi đến một nửa đã mất dấu Đại Hoàng, ở chung quanh tìm kiếm thật lâu cũng không tìm được, có mấy lần bị thực vật biến dị tấn công, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, bọn hắn chỉ đành vòng trở về.
Biết được tin tức này, có mấy tên lính ồn ào muốn tiếp tục tìm, lại bị Hà Liệt Sinh áp xuống.
Hiện tại không thể ra núi thời tận thế, trên núi có động thực vật biến dị, bọn hắn càng không hiểu rõ các loại côn trùng biến dị, cộng thêm bọn hắn không quen thuộc địa hình, buổi tối đi ra ngoài chính là tìm chết!
Hiện tại lại có binh sĩ kìm nén không được, muốn đi ra ngoài tìm Ôn Minh.
Đông Tử cắn răng, hắn vọt tới trước mặt Hà Liệt Sinh hét lớn: "Cái này cũng không được cái kia cũng không được, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi?!"
"Đúng vậy! Chúng ta bây giờ chỉ có thể đợi! Đi ra ngoài chính là chịu chết!"
"Tôi không sợ chết!" Đông Tử ngạnh cổ mặt đỏ hô lớn.

"Đây là mệnh lệnh! Đoàn trưởng không ở đây, các người phải nghe theo mệnh lệnh của tôi!"
"Chính anh ước gì đoàn trưởng chết rồi mới tốt!" Đông Tử tức giận nói không lựa lời, sau khi nói xong mới phát hiện mình nói sai.
Nghe được lời Đông Tử nói... không ít binh sĩ lộ ra vẻ không đồng ý.
Mặc dù trước kia mọi người có ý kiến rất lớn đối với vị đoàn trưởng quá trẻ tuổi, nhưng ở chung mấy tháng đến nay, bọn họ dần dần đã bị thực lực cùng mị lực cá nhân của Ôn Minh thuyết phục, đã tán thành cậu.
Hà Liệt Sinh là người đứng đầu lựa chọn vị đoàn trưởng này, mặc dù không như những người khác nói ra rõ ràng, nhưng biểu hiện của hắn cũng đã nói ra rõ ràng hắn tán thành đoàn trưởng, hiện tại Đông Tử nói như vậy, chính là quá đáng.
Đông Tử cũng biết chính mình không lựa mà nói, hắn cúi đầu xuống, nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, đội trưởng, tôi nói sai rồi."
"Hừ!" Hà Liệt Sinh nghiêng qua liếc hắn, hừ lạnh nói: "Biết rõ nói sai rồi hả?"
Đông Tử xấu hổ gật gật đầu.
"Hít đất cùng gập bụng năm trăm cái, đi đi."
Nhìn Đông Tử tự giác qua một bên hít đất, Hà Liệt Sinh tiếp tục mở miệng: "Đêm nay các người ngoan ngoãn đợi cho tôi! Tôi cũng không nói lý lẽ nhiều, nguyên nhân chính trong lòng các người đều rõ ràng, thực lực đoàn trưởng nhà chúng ta rõ như ban ngày, nói không chừng sáng sớm ngày mai sẽ trở lại. Sáng mai còn chưa trở lại, chúng ta tiếp tục sắp xếp!"
Ngữ Điệp ôm Mạn Mạn ngồi trong góc một mình, nhìn đống lửa trước mặt mà ngẩn người.
Lúc ban ngày bởi vì Mạn Mạn muốn đi ra ngoài, bởi vì lần trước cô vẫn luôn ở trong chùa Thanh Quang không có đi ra ngoài, nên theo Mạn Mạn đi lên đỉnh núi gần đó chơi.
Đợi đến khi phát hiện bên này gặp chuyện không may, lúc chạy đến đã trễ rồi, Ôn Minh bọn họ đã sớm không còn thấy bóng dáng.
Cô cũng lo lắng cho Dao Dao, dù sao cô biết rõ bây giờ thương thế của Dao Dao vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, sức chiến đấu căn bản không bằng lúc trước.
Muốn cùng đi tìm người lại bị Tiểu Ảnh cự tuyệt, Tiểu Ảnh nói cô mò mẫm quan tâm, an phận ở chỗ này chờ bọn hắn trở về là được rồi, cô đi còn thêm phiền.
Nhưng bây giờ đều đã tối rồi, Dao Dao bọn họ còn chưa trở về, nếu ngày mai còn không thấy bóng dáng... cô liền mang theo Mạn Mạn đi tìm người!
Nơi trú quân lại khôi phục sự yên tĩnh trước đó, chỉ có thể nghe tiếng Đông Tử thở dốc.
"Sột soạt —— "
Đột nhiên, bên trái trong rừng truyền đến tiếng động vật chạy, không ít binh sĩ cảnh giác đứng lên, thậm chí có vài người đã bắt đầu ngưng tụ dị năng.

Tiếng vang càng ngày càng gần, bỗng dưng, từ trong rừng nhảy lên ra một con thú biến dị màu vàng!
Đợi sau khi mọi người thấy rõ hình dạng của nó, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, thì ra Đại Hoàng trở về.
Hà Liệt Sinh còn chưa kịp hỏi cái gì, Đại Hoàng liền ném tới một khối da lông ngậm trong miệng.
Hà Liệt Sinh tiếp được xem xét, khối da lông này có lẽ đã rất lâu rồi, cũng không biết lấy được từ nơi nào, trên da lông không biết dùng thứ gì viết mấy chữ: "Bình an, ngày mai sẽ trở về."
Nhìn ra đây là bút tích của Ôn Minh, cuối cùng Hà Liệt Sinh cũng thả lỏng, xem ra thời gian quá trễ nên không tiện trở về, lại để Đại Hoàng đưa tin trước.
Biết được đoàn trường bình an vô sự, tảng đá lớn trong lòng tất cả mọi người đều rơi xuống, Hà Liệt Sinh thúc giục binh sĩ không tuân thủ đi nghỉ ngơi, ngày mai có không ít chuyện phải làm đây.
Sáng sớm hôm sau, ngày mới vừa hiện ra, có binh sĩ còn chưa tỉnh ngủ đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng hô to: "Mau đứng lên! Hai con điêu ngày hôm qua lại đến rồi!"
Đám binh sĩ còn chưa rời giường hoang mang rối loạn bật dậy xông ra khỏi phòng, đã nhìn thấy trên đỉnh đầu hai con điêu biến dị xoay quanh.
"Móa, tại sao lại đến rồi!"
"Mọi người đừng sợ, dựng lên tấm màn chắn, tất cả mọi người tập hợp!"
Các binh sĩ rất nhanh tụ tập cùng một chỗ, tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm điêu biến dị trên đỉnh đầu càng ngày càng gần, không biết đối phương làm sao lại đến nữa, chẳng lẽ đoàn trưởng cứu người thành công nên bọn chúng lại đến báo thù hả?
Nhìn bóng dáng đối phương càng ngày càng lớn, dường như chuẩn bị đáp xuống, một bên binh sĩ lo lắng hỏi Hà Liệt Sinh: "Đội trưởng, làm sao bây giờ? Đánh sao?"
Hà Liệt Sinh cau mày nhìn qua đỉnh đầu, cảm giác khí thế kia khác với ngày hôm qua à...
Hắn lại quay đầu nhìn về phía Đài Hoàng về trước tối hôm qua, tên kia vẫn nằm sấp bên dưới gốc cây, dường như còn không tỉnh ngủ, đối với điêu biến dị càng ngày càng gần hoàn toàn xem như không thấy.
"Không được hành động thiếu suy nghĩ, yên lặng theo dõi kỳ biến."
Hà Liệt Sinh cảm thấy trong này tất có ẩn tình, vẫn nên nhìn xem thử chuyện gì xảy ra.
Đợi đến lúc hai con Cự Điêu hoàn toàn đáp xuống mặt đất, sau một hồi nhấc lên gió lớn, đã nhìn thấy đoàn trưởng bọn hắn từ trên lưng con hùng điêu hơi lớn kia nhảy xuống, trong ngực còn ôm một cái gì đó.
Mà trên lưng con điêu mái cũng nhảy xuống một người, đúng là Ôn Dao trước đó bị bắt!
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, bị một màn sáng sớm này chấn trụ rồi.
Mẹ nó ơi, đoàn trưởng đây là được người ta đưa trở về hả?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.