Chương trước
Chương sau
Điêu nhỏ ăn uống no đủ, bắt đầu buồn ngủ rồi, đầu nhỏ gục xuống từng chút từng chút, vô cùng thú vị.
Chỉ sau một lát, lông vũ trên người điêu nhỏ lại nồng đậm rất nhiều, dường như lớn thêm không ít.
So sánh với một thân lông vũ xinh đẹp của cha mẹ nó, cả người điêu nhỏ đều là màu xám, nhìn vẻ ngoài như màu xám tro, nhưng lông đuôi có màu trắng, bên trên có điểm đen lấm tấm.
Nó lung la lung lay đứng lên, tìm theo hơi thở Ôn Minh đi lên phía trước.
Nghiêng trái ngả phái đấy, vừa nhìn còn thấy lo lắng một đầu của nó trồng xuống đất luôn.
Có điều tiểu gia hỏa đi có chút bất ổn, nhưng vẫn chuẩn xác đi đến bên người Ôn Minh, được hai tay cậu nâng trong lòng bàn tay.
Được hơi thở quen thuộc vây quanh, tiểu gia hỏa phẩy phẩy cánh nhỏ của chính mình, đầu tựa vào ngực, cứ như vậy ngủ rồi.
Ách...
Ôn Minh nhìn tiểu gia hỏa ngủ an ổn trong lòng bàn tay chính mình, một cử động cũng không dám, ánh mắt cầu cứu quăng về hướng em gái, lúc này phải làm sao bây giờ?
Ôn Dao lấy ra một miếng da lông sạch sẽ từ trong không gian, vài cái đem xếp nó thành bộ dạng cái túi, sau đó một phát bắt được điêu nhỏ liền nhét vào.
Động tác kia không chút dịu dàng làm Ôn Minh kinh hồn táng đảm, cũng may bị đối đãi như vậy, tiểu gia hỏa chỉ nhấc lên mí mắt nhìn Ôn Dao, sau đó lại ngủ.
Làm xong tất cả, sau đó Ôn Dao trực tiếp nhét nó vào trong ngực Ôn Minh.
Nhìn điêu nhỏ ngủ trong ngực thoải thoải mái mái, Ôn Minh thở dài, nhận mệnh ôm lấy tiểu gia hỏa, giống như khi còn bé ôm em gái vậy, cũng nhẹ nhàng đung đưa.
Nhìn động tác Ôn Minh, ánh mắt Ôn Dao không khỏi nhu hòa.
Ôn Dao nhớ rõ khi còn bé, anh trai cứ như thế ôm Ôn Dao rồi dỗ dành mình ngủ, cho dù khi đó Ôn Dao hoàn toàn không cần người dỗ, nhưng Ôn Minh vẫn luôn làm không biết mệt.
Đợi đến buổi trưa hai vợ chồng kim điêu trở lại, chứng kiến một màn tương thân tương ái như vậy.
Con của bọn nó lột xác rồi!
Con của bọn nó lần đầu tiên nhìn thấy không phải chúng!
Vợ chồng kim điêu phẫn nộ rồi!
Chúng dùng tư thế thái sơn áp đỉnh "Bành" một tiếng đáp xuống trước mặt Ôn Minh, còn chưa mở miệng đã bị Ôn Minh ra dấu đừng lên tiếng.

Nhìn con mình ngủ say sưa trong ngực Ôn Minh, vợ chồng kim điêu không thể không bực bội mà nuốt xuống tiếng kêu của mình.
Nhìn thấy cha điêu mẹ điêu trở về, Ôn Minh muốn đưa điêu nhỏ cho chúng nó, thế nhưng điêu nhỏ vừa rời khỏi ngực của cậu liền không đứng yên, "Chiêm chiếp" đáng thương kêu to, thấy vậy cha điêu mẹ điêu đều đau lòng.
Không có cách nào, Ôn Minh chỉ đành một lần nữa ôm lấy, áy náy nhìn thoáng qua vợ chồng kim điêu.
【Đây là chuyện gì xảy ra?!】
Hùng điêu đem lửa giận trút lên đầu người duy nhất có thể trao đổi cùng chúng nó, chất vấn Ôn Dao đây là chuyện gì xảy ra.
Phải biết, đối với động vật đẻ trứng mà nói, đối tượng lần đầu tiên nhìn thấy sẽ mặc nhiên trở thành mẹ của chúng.
Nói cách khác, đứa con nó vô vàng cực khổ mới có thể lột xác, lại nhận thức một nhân loại làm mẹ, điều này làm sao có thể chấp nhận được!
【Cơ duyên xảo hợp.】
Ôn Dao rất bình tĩnh, đã đến lúc lột xác cũng không thể nhét trở về chứ?
Hùng điêu nuốt một ngụm máu, cái này xem là câu trả lời gì vậy hả?!
Nó quay đầu nhìn qua Ôn Minh, đồng tử màu vàng hiện lên một tia sát ý, nếu tên nhân loại này biến mất...
Mới nổi lên ý niệm trong đầu, hùng điêu đột nhiên cảm thấy một luồng mãnh liệt sát ý cùng uy hiếp, cả người nó giống như rời vào hầm băng, toàn thân lạnh như băng, hơn nữa dường như còn bị cái gì đó vây khốn, chính mình hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể, muốn động cũng không nhúc nhích được.
【Không nên có ý niệm đừng nên có.】
Trong đầu vang lên giọng nói quen thuộc kia, thẳng đến khi giọng nói đó biến mất một hồi lâu, nó mới cảm giác thân thể của mình từ từ khôi phục tri giác, bản thân cũng một lần nữa có quyền khống chế thân thể.
Hùng điêu cứng ngắc chuyển cổ nhìn qua Ôn Dao, nhìn nhân loại thú con này vẫn mang vẻ mặt bình thản.
Vừa rồi trong nháy mắt đó nó thậm chí có cảm giác mình lập tức chết rồi, nó chưa từng cách tử vong gần đến như vậy, đứa bé này... đứa bé này đến tột cùng làm sao làm được!
Ôn Dao nâng mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua hùng điêu, trong ánh mắt hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
Hùng điêu đã trầm mặc một hồi, không có nói cái gì nữa, mở rộng cánh bay trở về tổ chim trên cây Dương thụ cách đó không xa.
Con điêu mái vẫn luôn nhìn điêu nhỏ không chú ý chuyện xảy ra bên này, đợi đến lúc nó kịp phản ứng, bạn lữ của nó đã bay trở về rồi.
Con điêu mái nhìn chung quanh một chút, lưu luyến nhìn thoáng qua điêu nhỏ, cũng bay trở về, nó phải bàn bạc với bạn lữ xem kế tiếp làm gì, cũng không thể ném con lại đám người này!
"Dao Dao, em nói gì với chúng thế?"

Ôn Minh cũng biết trước đó điêu nhỏ xem cậu là mẹ rồi, nhưng bây giờ cha điêu mẹ điêu trở về rồi, dù sao cũng phải đưa ra một biện pháp xử lý.
Bây giờ cậu đã đoán được những hành vi và cách nghĩ sau lưng của em gái trước đó rồi, trong lòng rất cảm động, nhưng, cậu không phải rất để ý đến việc có hoặc không có thú biến dị làm khế ước thú.
Những thứ này đều là vật ngoài thân, có tự nhiên là tốt, không có cũng không sao, dù sao, thực lực bản thân mới là căn bản.
Cậu lo lắng hành vi của em gái sẽ chọc giận kim điêu biến dị, vừa rồi trong nháy mắt đó, cậu cảm nhận được sát ý nhàn nhạt đến từ hùng điêu.
Lúc ấy cậu nhìn như không hề phát giác, nhưng trên thực tế đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, toàn bộ dị năng đều tụ lại trong tay, chỉ cần hùng điêu khẽ động, cậu nhất định sẽ động thủ trước một bước, cho nó một kích trí mạng!
Có điều dường như em gái nói gì đó, làm cho hùng điêu từ bỏ.
Cái này làm cho cậu có chút bất đắc dĩ, tận thế rồi, năng lực em gái hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi bình thường, điều này làm cho cậu vừa tự hào đồng thời lại có chút đai đầu, cảm giác mình mới là người được bảo vệ.
Em gái thật lợi hại, làm anh trai không hề có cảm giác tồn tại!
"Không có gì, chúng đồng ý chúng ta nuôi trước."
Nhìn em gái mở to mắt nhìn cậu, Ôn Minh cứ thế nuốt xuống hai chữ "nói bậy".
Được rồi, em gái vui vẻ là tốt rồi, còn lại cứ để cậu nghĩ phương pháp xử lý đi!
Điêu nhỏ chào đời dẫn đến oanh động nơi trú quân, nơi này khỉ ho cò gáy chỉ có một đám người bọn họ, mỗi ngày ngoại trừ đào khoáng huấn luyện cũng không có chuyện gì làm, mà ngay cả hoạt động đi săn trước kia cũng ít đi rất nhiều.
Vì sao?
Từ khi vợ chồng kim điêu an gia gần bên này, chung quanh nơi này không thấy một mống thú biến dị sống!
Mỗi lần đều phải chạy đến núi khác đánh, mấy ngày nay đi tìm kiếm Zombie xem như thêm vào hoạt động mới, mọi người còn rất tích cực.
Hiện tại trong quân doanh có thêm một tiểu gia hỏa, có thể đem lại niềm vui cho tất cả mọi người, xem như là một chuyện hot rồi!
Bọn hắn tốp năm tốp ba, phân thành vài đợt, tìm các loại cớ đến gần Ôn Minh, tròng mắt kia đều hận không thể dính lên trên người điêu nhỏ, thậm chí còn muốn đưa tay kiểm tra.
Đáng tiếc đoàn trưởng quá keo kiệt, chỉ để bọn hắn xem vài lần đã đuổi bọn hắn đi, bọn hắn còn không thấy điêu nhỏ mở mắt ra nữa à!
Vợ chồng kim điêu nhìn chằm chằm vào Ôn Minh, nhìn nhiều người như vậy cứ tiến đến gần con của mình, tâm muốn gϊếŧ người đều có, chúng còn chưa nhìn kỹ đứa con xinh đẹp của bọn nó đây này!
Bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm cả buổi, trái tim Ôn Minh cũng rất mệt mỏi, điêu nhỏ còn chưa thức dậy, vợ chồng kim điêu còn không xuống đây, này làm sao nói chuyện?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.