Hai người lảo đảo, men theo tường đi sang bên kia. Ở lâu trong bóng tối sớm đã mất phương hướng rồi, Cảnh Văn thầm đếm, đi được một trăm tám mươi bước, theo như bọn họ tính toán, đáng ra phải tới bên kia rồi chứ, nhưng phía trước dường như là một khoảng không vô định.
Hạ Thụy Bác bỗng nhiên quay ra hỏi: “Cái trung tâm mua sắm dưới ngầm này có phải rộng hơn phía trên không thế?”
Cảnh Văn nghĩ nghĩ, hơi lắp lắp: “Hình như...... Là lớn hơn một chút.”
“Ôi con mẹ nó, vậy cũng không biết phải đi hướng nào mà sờ soạng. Trước kia cậu từng tới đây chưa?”
Cảnh Văn lắc đầu, lại nhớ ra tối thế này làm sao Hạ Thụy Bác nhìn thấy động tác của cậu, liền mở miệng: “Chưa từng.”
Trong bóng tối, cả hai lặng im một lát.
Hạ Thụy Bác ho khan: “Bây giờ làm thế nào?”
Cảnh Văn cũng mờ mịt, hơn nữa nếu so với Hạ Thụy Bác, cậu còn sợ hơn. Ở đây quá âm lạnh, mặc dù nói dưới lòng đất, ánh sáng không thể chiếu xuống nên cảm thấy như vậy cũng không có gì lạ...... Nhưng cái lạnh ở đây thật sự không bình thường, cái lạnh này như ngấm qua da người, xuyên vào trong phổi, len lỏi vào từng khớp xương.
Nơi này dường như có ‘Thứ đó’.
“Cố gắng đi tới bên kia đi, khẳng định còn một lối thoát hiểm nữa, sẽ không chỉ có một cái vừa nãy đâu.” Hạ Thụy Bác nói, nhưng lời này chỉ có thể giúp Cảnh Văn bớt sợ một chút thôi...... Trong lòng thiếu niên cũng không chắc chắn, cửa thang bên này đã bị khóa, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-quy/4597613/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.