“Là ở đây sao?”
“Đúng không......”
Tất cả mọi người đều không chắc chắn, thang máy kia...... có phải ở vị trí này hay không? Vì sao, sờ mãi không hề thấy mép cửa thang máy đâu?
Hạ Thụy Bác cùng một … nam sinh khác cầm lấy di động chiếu lên. Mặt tường cũng không trơn nhẵn, nhìn qua vô cùng dơ bẩn, căn bản không hề có cửa thang máy.
Nếu đúng là tường, tại sao sờ không giống? Cửa thang máy được làm bằng kim loại, khi sờ lên thì xúc cảm tuyệt đối không giống như sờ vào vách tường.
Một nữ sinh trong nhóm hỏi: “Có phải...... Chúng ta bị lạc đường rồi không?”
Lưu Bân tiếp lời: “Không thể nào, chính là hướng này, chúng ta đều từ bên này đi mà.”
“Nhưng thang máy rõ ràng phải ở đây a.”
“Có lẽ......” Lưu Bân khẩu khí cũng có chút dao động: “Này, Trương Cảnh Văn, chúng ta không lạc đường đúng không?”
Tiếng Cảnh Văn rất nhỏ, tâm tình của cậu so với mấy người này có lẽ tệ hơn. Bởi vì trong khi những người khác đều lo lắng là trong bóng tối bị lạc phương hướng. thì Cảnh Văn đã bắt đầu sợ … có thứ gì đó..... gây ra.
Quỷ dựng tường?
“Chắc là không đâu.”
“Khẳng định nhầm.”
“Bằng không thế nào lại không thấy thang máy?”
“Này, phía trước dẫn đường có chuẩn hay không a.”
“Di động sắp hết pin rồi......”
Mọi người tranh nhau nói, lại là Hạ Thụy Bác quát một tiếng: “Ầm ĩ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu. Tôi với Cảnh Văn vừa mới nãy cũng là từ bên này đi, xác định không có lạc đường.”
Một nữ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-quy/4597614/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.