Hạ Thụy Bác ấn ấn vài cái vào bảng điều khiển: “Sao thế nhỉ?” 
Chữ số màu đỏ lại nhảy lên, thang máy tiếp tục di chuyển xuống. 
Hạ Thụy Bác khó hiểu nhìn bảng điều khiển, nói một câu: “Cái quái gì vậy?” 
Cảnh Văn nắm chặt cặp sách, miệng mím lại, một câu cũng không nói. 
Đinh một tiếng, thang máy mở ra. 
Cửa thang máy tầng này có lẽ rất ít khi mở, lâu chưa được bảo tu qua, cửa mở vô cùng chậm, hơn nữa còn có tiếng rin rít ma-xát, khiến người ta cảm thấy ghê răng, đồng thời tim đập nhanh. 
Phía ngoài đen nhánh một mảnh. Chẳng phải nói quá, thật sự là đen nhánh, một điểm sáng cũng không có. Sau khi cửa thang máy hoàn toàn mở, bỗng có cơn gió đặc biệt lạnh thổi tới. 
“Ngoài đó là nơi nào?” Hạ Thụy Bác đứng ở cửa thang máy ngó ra. 
“Trước kia hình như là khu trung tâm mua sắm dưới lòng đất.” Giọng Cảnh Văn rất nhỏ, giống như đang sợ hãi thì thào: “Sau hỏa hoạn, đổi thành chỗ để xe, nhưng nghe nói đã xảy ra tai nạn, xây xong một nửa liền bỏ đấy không thi công nữa.” 
“Cậu biết nhiều nhỉ.” Hạ Thụy Bác nhấc chân muốn ra ngoài. 
“Này, cậu đừng đi.” Cảnh Văn la lên: “Tối như vậy, hơn nữa tôi nghe nói cửa ra vào ở đây cũng bị khóa rồi, chúng ta không đi bằng lối đó được. Quay lại tầng trên thôi.” 
“Đi tìm thang thoát hiểm a, đi bộ một tầng chứ mấy.” 
“Nhưng mà......” 
Hạ Thụy Bác đưa tay chỉ chỉ bảng điều khiển thang máy: “Thang này ngừng rồi, đi thế nào được?” 
Cảnh Văn nhìn vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-quy/4597612/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.