Chương trước
Chương sau
Đúng như Thẩm Nguyệt dự đoán ngay từ đầu thì hôm nay cô khó mà rời khỏi phòng mà, chẳng những là không thế ra ngoài mà còn bị Quân Kình Thương kẹp chặt như bánh mì kẹp thịt nữa chứ.

Nằm dài trên giường mà Thẩm Nguyệt cũng chỉ biết thở dài chán nản, nghe tiếng thở dài của cô thì Quân Kình Thương đang ôm vợ cũng phải ngồi bật dậy, anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói:

- Em thở dài? Tại sao lại thở dài? Là anh không đủ thỏa mãn em sao?

Quân Kình Thương nói nhanh đến mức Thẩm Nguyệt không kịp đưa tay chặn miệng của anh luôn á, cô thật sự không biết trong đầu của tên này đang nghĩ cái gì nữa, cô chỉ là nằm hoài một chỗ nên chán rồi thở dài thôi mà.

Sao mà qua cái não đại tài của Quân Kinh Thương, khi nó phân tích các kiểu thì lại quy ra nguyên ngân cô thở dài là do không hài lòng với thái độ "phục vụ" của anh luôn vậy?

Quân Kình Thương, anh nghĩ hơi nhiều đó. Anh bị overthinking à!Nhưng rõ ràng em...Còn chưa đợi anh nói hết câu thì Thẩm Nguyệt đã kéo anh xuống rồi chủ động hôn một cái lên môi anh, hành động của cô cũng làm cho Quân Kình Thương khựng lại một chút, nhưng chỉ trong vòng vài giây thôi là anh đã quấn lấy môi của cô rồi.

Hôn cũng hôn xong rồi, Thẩm Nguyệt còn tưởng bản thân có thể ngủ một giấc thật ngon, chờ sáng mai còn đón bình minh ở trên núi nữa chứ. Nhưng ai mà có ngờ chỉ vì một nụ hôn của cô mà Quân Kình Thương lại đè lên người cô, anh hôn một cái lên cổ của cô, nói:

Vợ... Chúng ta làm thêm một lần nữa có được không?Anh nghĩ em bị ngu à? Lúc nãy anh cũng nói một lần, cuối cùng thì sao?Chỉ một lần thôi, anh thề!Nói thẳng ra thì nếu bây giờ Thẩm Nguyệt không đồng ý thì Quân Kình Thương cũng sẽ làm thôi. Chứ toàn thân của cô bây giờ có sức phản kháng mới lạ đó!

Vậy là cuối cùng đêm đó Thẩm Nguyệt lại phải từ từ đút no cho con sói đội lốt cừu!

(...]

Vốn dĩ sáng này Thẩm Nguyệt đã có hẹn với Liêu Minh Minh sẽ cùng cô ấy đón bình minh ở trên núi, nhưng vì đêm qua Quân Kinh Thương làm việc rất năng suất, nên sáng nay cô ngủ đến mức không muốn dậy!

Hoặc có thể nói đúng hơn... Là không sức để dậy!

Nằm trong lòng của chồng mình, với hơi thở ấm áp quen thuộc, vòng tay cũng ấm áp quen thuộc, Thẩm Nguyệt cảm thấy rất an toàn. Còn Quân Kình Thương thì khỏi nói, một lần ăn vợ là một đời nghiện vợ, chỉ cần không ở bên cạnh cô cũng đủ để anh thấy bất an rồi.

Tới khi Thẩm Nguyệt đã lim dim dậy cũng nhìn thấy Quân Kình Thương đang nhìn mình, chẳng những thế mà anh còn nở một nụ cười rất vui sướng, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một cái nói:



Chào buối sáng, bà xã.Bây giờ... Là mấy giờ rồi?Mới tám giờ thôi, em ngủ thêm một chút đi.Thấm Nguyệt cũng "ừ" theo bản năng, nhưng rồi đột nhiên cô lại ngồi bật dậy, nhìn anh với vẻ mặt không dám tin vào tai mình, cô nói:

Gì cơ? Tám giờ á?Ứ, tám giờ. Em sao vậy?Lúc này Thẩm Nguyệt cũng muốn nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, nhưng chân cô chỉ vừa mới đặt xuống sàn nhà đã có một dòng điện xẹt qua, vừa lạnh vừa đau nhức, thật sự là cái lưng già này của cô sắp gãy làm đôi rồi!

Đến đây Quân Kình Thương cũng bước đến, ôm Thấm Nguyệt lên rồi đi vào nhà vệ sinh. Nhẹ nhàng đặt cô ngồi cạnh bồn rửa mặt, giúp cô lấy kem đánh răng và bàn chải đánh răng, thậm chí là anh còn muốn giúp cô đánh răng nữa kìa.

Khi Thẩm Nguyệt đã làm xong vệ sinh cá nhân cũng muốn tắm rửa một chút, nhưng mà Quân Kình Thương lại bảo cô ngồi ở đó chờ anh. Vì hiện tại trời đang dần chuyển sang mùa xuân, tuy có hơi ấm hơn một chút nhưng chỗ này là ở trên núi, thời tiết sẽ thấp hơn ở dưới thành thị rất nhiều. Anh sợ vợ mình tắm nước không đủ nóng thì sẽ bị bệnh, nếu mà Thẩm Nguyệt bị bệnh thì anh sẽ xót xa lắm.

Trong khi đang đợi nước xả vào bồn thì anh cũng bước đến, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa eo của cô, Thẩm Nguyệt cũng tựa thẳng vào lồng ngực của anh rồi nhắm mắt.

Vẫn còn đau sao?Anh còn dám hỏi à? Hôm qua anh thề cái gì? Anh có nhớ không?Quân Kình Thương cũng chỉ biết cười thôi chứ nói gì nữa bây giờ, ai bảo vợ anh ngon đẹp như vậy chứ, mỗi lần ở bên cạnh vợ anh đều không kiềm chế nổi.

Xoa xoa eo cho cô xong thì Quân Kình Thương cũng quỳ một chân xuống xoa xoa chân cho cô, vì mới sáng sớm mà Thẩm Nguyệt lại không mang tất chân, lỡ như chút nữa vào bồn tắm nhiệt độ tăng đột ngột thì nguy hiểm lắm, nên anh phải giúp chân của vợ mình ấm lên đã.

Thẩm Nguyệt nhìn anh, gương mặt của cô có hơi đỏ mt chút, từ trước đến giờ dường như là chưa từng có ai cầm chân cô một cách nâng niu như thế.

Chẳng những là giúp cô làm ấm chân, Quân Kình Thương còn hôn nhẹ một cái, khiến cho Thẩm Nguyệt giật mình mà muốn rút chân lại, nhưng anh đã sớm nắm chặt rồi, khi này cô cũng ngượng đỏ mặt, nói:

Anh... Anh làm gì vậy?Em còn ngại cái gì nữa, có chỗ nào của em mà anh chưa thấy đâu?Quân Kình Thương, sao anh lại có thể vô sỉ như vậy chứ?Vậy sao? Nhưng rõ ràng hôm qua em cũng là người kêu anh hãy "nhanh một chút", còn "thích lắm", hơn nữa...Thẩm Nguyệt đưa tay chặn miệng anh lại, thật sự là cô hối hận rồi, sao cô lại không nhận ra Quân Kinh Thương là sói đội lốt cừu chứ? Sai lầm! Quá sai lầm!

Quân Kinh Thương lúc này cũng hôn lên tay cô, sau đó còn cười gian xảo, liếm liếm môi một cái, nói:

- Bà xã, chúng ta vận động buổi sáng một chút đi.

Thẩm Nguyệt: ".." Đem tui đi chôn luôn đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.