Chương trước
Chương sau
Lúc nãy Thẩm Nguyệt còn nghĩ rằng hôm nay cô và Quân Kình Thương sẽ khó mà rời khỏi phòng rồi chứ, nhưng ai mà có ngờ giữa chừng lại bị ông anh quý hóa Trần An Dương chạy đến phá đám.

Anh ấy bảo mọi người hãy thay đồ tắm rồi ra ngoài khu suối nước nóng. Vì hôm nay khu suối nước nóng mời khách quý nên không có nhận khách ở bên ngoài, vì lẽ đó cho nên khu vực này hiện tại chỉ có nhóm của họ ở đây thôi.

Vốn dĩ là khu nam riêng và khu nữ riêng, nhưng cái tên dính người còn hơn keo con chó kia thì lại không muốn cách xa vợ mình, vì lẽ đó cho nên anh đã xuống cùng hồ với vợ. Thậm chí còn ôm ở phía sau lưng vợ mình nữa chứ.

Trần Tinh Thụy nhìn qua cũng chỉ biết âm thầm ghen tị, với cô ta thì việc quản lý biểu cảm là rất dễ dàng, cho nếu cô ta không nói ra thì chắc sẽ chẳng ai biết cô ta đang ghen tị đầu.

Còn Liêu Minh Minh thì cũng chỉ biết mỉm cười, ban đầu khi cô ấy nghe nói Thầm Nguyệt và Quân Kình Thương kết hôn thì cô ấy còn sợ bạn mình sẽ chịu ấm ức, nhưng bây giờ nhìn vào thì có vẻ như người chịu ấm ức duy nhất ở đây chỉ có Trần An Dương thôi.

Phải rồi Minh Minh, cậu và Chương Nhược Hàn đang hẹn hò đấy... Hai người hẹn hò bao lâu rồi?Cũng chí mới đây thôi.Hả? Nhưng mà... Làm sao hai người có thể hẹn hò hay vậy?Nói thật lòng thì Liêu Minh Minh cũng không biết nữa, ban đầu khi họ gặp nhau là vì chuyện của Thẩm Nguyệt, sau này khi cô được Quân gia bao bọc thì họ cũng chỉ biết ở bên ngoài âm thầm hỗ trợ, đến khi cô vào Trần gia thì họ cũng lặng lẽ vui mừng giúp cô.

Có lẽ là vì tiếp xúc nhiều nên nảy sinh tình cảm cũng không chừng.

Thẩm Nguyệt nghe qua cũng chỉ biết cười khúc khích, hóa ra hai người này còn có một quan hệ như thế, cô cảm thấy cuộc sống này đúng là vi diệu thật đó.

Còn Quân Kình Thương thấy cô đang không chú ý đến mình liền đưa tay chạm vào bụng cô, hành động của anh làm cho Thẩm Nguyệt giật mình, cô đưa mắt nhìn anh, nhưng anh lại hôn lên môi cô một cái, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Mặc dù bình thường cũng bạo gan thật, nhưng mà đây là cũng là lần đầu tiên ở trước mặt những người thân quen làm ra những hành động thân mật như thế này....



o… Co phai lan dลื่น khong ta?

Nhưng thôi mặc kệ, Thẩm Nguyệt chỉ nghĩ Quân Kình Thương cũng chỉ hôn mình một cái rồi thôi, ai mà có ngờ cô lại thấy có gì đó không đúng lắm. Đến đây anh lại hôn lên vai cô, nhỏ giọng nói:

Vợ... Chúng ta về phòng được không?A... Hả...Làm việc vừa rồi vẫn chưa làm xong.Thẩm Nguyệt ngượng đến mức mặt mày cũng đỏ hết cả lên. Và đương nhiên biểu cảm của cô cũng khiến cho

Liêu Minh Minh phải chú ý, dù biết Thầm Nguyệt bây giờ không còn là Thầm Nguyệt trước kia nữa, nhưng mà hình như từ khi Thẩm Nguyệt sống lại thì đây là lần đầu tiên Liêu Minh Minh thấy Thẩm Nguyệt đỏ mặt đến mức này.

Xem ra anh chàng quân nhân này cũng không khù khờ lắm ha?

Vợ...Được được được, đi về phòng!

Đến đây Thẩm Nguyệt còn định đứng dậy đi lên bờ, nhưng ai mà có ngờ Quân Kình Thương đã dùng một tay ôm ngang eo của cô rồi đưa cô đi dưới sự ngạc nhiên của mọi người.

Trần An Dương nhìn sang Liều Minh Minh, nói:

- Hai người họ đi đầu vậy?

Long Vũ Thần không biết nên nói thằng bạn mình ngu hay ngây thơ nữa. Một thằng đàn ông có vợ đem vợ rời đi thì chỉ có về phòng làm chuyện đại sự thôi, chứ không lẽ mang vợ đi trụng nước sôi? Có vậy mà cũng hỏi nữa....



Đúng là khờ hết thuốc chữa rồi!

Liêu Minh Minh cũng nhìn ra thái độ Long Vũ Thần "dè bỉu" Trần An Dương, đột nhiên dòng máu hủ nữ trong cô ấy lại bắt đầu hừng hực. Cái cảm giác giữa Trần An Dương và Long Vũ Thần cứ giống như là một cặp đôi oan gia thanh xuân, giữa một phúc hắc công và ngây ngô thụ.

Chỉ cần cái liếc mắt cũng đủ thấy tình rồi.

Trần An Dương và Long Vũ Thần khi thấy ánh nhìn của Liêu Minh Minh có chút không đúng cũng không hiểu lắm, rốt cuộc tại sao những người ở bên cạnh Thẩm Nguyệt đều kì lạ vậy nhỉ?

Lúc này Chương Nhược Hàn cũng chỉ biết lắc đầu, nói:

Hai người thông cảm, Minh Minh rất thích đọc truyện thể loại đam mỹ.Đam... Đam gì cơ?Là đam mỹ... BI... Boylove!Long Vũ Thần và Trần An Dương đứng hình nhìn nhau trong giây lát, sau đó cả hai người đều bày ra dáng vẻ

"chê bai" đối phương, thậm chí là còn rùng mình một cái, nói:

Quản bạn gái cậu lại, đừng để cô ấy suy diễn lung tung nữa. Tôi không có hứng thú với đàn ông.Đúng vậy! Trần thiếu này vẫn còn đang nghĩ xem nên hẹn hò với cô nào đấy nhá!Chương Nhược Hàn cũng chỉ biết cười, bảo sao bạn gái nhỏ của mình lại nhìn hai người họ bằng cặp mắt đẩy thuyền rực lửa như vậy. Cứ nhìn thử xem, một bên là lạnh nhạt, một bên là hơn thua.

Nhìn kiểu nào cũng sẽ ra cảm giác có những trái tim màu hồng bay phấp phới!

Hừm... Nếu họ thật sự thành một đôi... Nghĩ đến thôi cũng đáng sợ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.