Ban đầu Thẩm Sơn cũng không định sẽ cá cược với cô, vì ông ta biết rõ giá trị thật sự của chiếc bình này. Nhưng cha của Quý Linh Ngân cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục, nên một mực muốn giám định con ngựa đồng đó, hiển nhiên thứ ông ấy đưa ra làm vật trao đổi cũng không tệ chút nào, là một mảnh nhỏ khác của đá Phúc Lộc Thọ, nghe nói đó là viên đá mà cách đây hơn tám năm Quý gia đã cắt được ở Cửa hàng đá quý Gemstone, bây giờ đem nó ra đánh cược… Xem ra Quý gia rất tự tin với chiến thắng này.
Nhưng đến khi Trần Kiến Quốc tiến lên xem thì ông ấy đã nhíu mày, liền nói:
- Con ngựa này với con ngựa năm đó tôi xem… Không giống nhau.
Quý Linh Ngân có chút giật mình, nhưng Quý Chiêm - cha của Quý Linh Ngân lại nhíu mày, còn nói:
- Không giống? Không giống là không giống thế nào? Rõ ràng vẫn là con ngựa đồng đó mà.
Lúc này Thẩm Nguyệt mới nói:
- Theo như ghi chép của bảo vật cổ đã được bán ra thì ngựa đồng xuất sứ từ phía Nam của Ung Thành, tức là cách đây hơn cả nghìn năm. Nếu như là đồng nguyên chất thì chắc chắn cầm vào sẽ nặng tay, màu sắc cũng vì thời gian mà bạc màu đi. Nhưng nhìn con ngựa đồng này từ trên xuống dưới… Tuy vẫn có vài chỗ đã chuyển màu, nhưng nó không đồng bộ.
Dừng một chút, Thẩm Nguyệt liền cầm con ngựa đồng đó lên, tìm trong túi xách một cái chai gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-quan-hon-lam-ngoan-xinh-yeu-cua-thieu-ta-/3577043/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.