*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cô Phó, An An mất tích rồi.” Giọng cô Tạ đã nghẹn ngào. Thẩm Thanh Lan biến sắc, “Cổ nói sao? An An mất thích ư? Hiện giờ cô đang ở đâu?” “Chúng tôi đang ở sở thú.” “Bây giờ tôi sẽ đến đó ngay.” Bùi Nhất Ninh nghe thấy lời của Thẩm Thanh Lan, lại thấy vẻ mặt lo lắng của cô lúc này, thì ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, “Thanh Lan, chị đi với em.” Trên đường đi, Thẩm Thanh Lan vượt đèn đỏ nhiều lần, chạy đến sở thú với tốc độ nhanh nhất. Cô Tạ đang chờ cô ở cửa. “Cô Tạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa xuống xe, Thẩm Thanh Lan đã hỏi ngay. Vành mắt cô Tạ dỏ2hoe, dễ nhận thấy là vừa khóc, “Cổ Phó, không thấy An An đâu nữa. Thằng bé nói muốn đi vệ sinh, tôi thì chờ bên ngoài. Có điều, chờ một lúc lâu mà không thấy bé ra nên tôi vào trong tìm, thế nhưng không thấy bé đâu cả. Tôi đã tìm thấy rất lâu mà cũng không tìm thấy.” Sắc mặt của Thẩm Thanh Lan rất tệ, “Đã tìm khắp sở thủ chưa?” “Tất cả các giáo viên và cả nhân viên sở thú cũng đã đi tìm, nhưng họ cũng không tìm thấy.” Trước khi gọi cho Thẩm Thanh Lan thì cô Tạ đã tìm kiếm ngay khi phát hiện An An mất thích, và còn thông báo tìm trẻ lạc trên loa phát thanh, nhưng vẫn9không tìm thấy. Cuối cùng, không có cách nào khác, cô đành gọi cho Thẩm Thanh Lan. “Thanh Lan, xem camera giám sát trước đi.” Bùi Nhất Ninh đề nghị. Thẩm Thanh Lan bừng tỉnh, lập tức đi đến phòng giám sát của sở thú, nhưng nhân viên không cho cô xem, “Thưa cô, tôi biết cô đang nóng lòng do lạc mất con, nhưng không phải để ai cũng có thể xem camera giám sát. Nếu người nào cũng như cô thì công việc chúng tôi phải làm sao?” Thẩm Thanh Lan lạnh mặt, không nói không rằng dứt khoát gọi điện thoại đến văn phòng Giám đốc phụ trách sở thú, nói rõ danh tính của mình. Không lâu sau, Giám đốc phụ trách đã nhanh chóng6có mặt ở phòng giám sát. Vừa mới xuất hiện, ông ta đã rối rít xin lỗi trước, “Cô Phó, tối không người của sở thú chúng tôi lại để xảy ra chuyện như vậy. Thành thật xin lỗi cô.” “Giám đốc, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, điều quan trọng hãy giúp tôi tìm thằng bé trước.” Thẩm Thanh Lan ngắt lời ông. Cô không có tâm trạng lắng nghe mấy lời vô nghĩa này. “Vâng vâng vâng, chuyện quan trọng là phải tìm thấy đứa trẻ trước.” Vị Giám đốc nọ cuống quýt trả lời, rồi nói với các nhân viên bảo vệ trong phòng giám sát, “Còn không mở camera giám sát lên.” Nhân viên bảo vệ không ngờ vì lời0từ chối của mình mà Giám đốc đích thân đến đây, nghe Giám đốc nói vậy thì lập tức làm theo răm rắp. Thẩm Thanh Lan xem kỹ video giám sát, đúng như cô Tạ nói, sau khi vào nhà vệ sinh thì An An không hề đi ngoài. “Mở video giám sát ở cổng sở thú lên đi.” Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói. “Thanh Lan, không thấy ai cả. Lẽ nào An An vẫn ở trong sở thú?” Sắc mặt của Bùi Nhất Ninh lúc này đã rất xấu. “Nhanh, nhanh đi tìm người đi, dù có phải lật tung sở thú cũng phải tìm thấy đứa bé.” Giám đốc sở thú nghe vậy thì ngay lập tức nói. Trong lòng ông thầm than mình thật xui xẻo, lạc7mất ai không lạc, lại để lạc mất tiểu thiếu gia nhà họ Phó, đứa bé này chính là quý tử đẩy. Lúc này, Giám đốc sở thú chỉ hy vọng An An ham chơi nên đi lạc đâu đó trong sở thú này. Bằng không, nếu cậu bé thật sự bị bắt cóc, thì ông không biết phải giải thích thế nào với nhà họ Phỏ. Hiệu trưởng nhà trẻ còn lo lắng hơn Giám đốc sở thú. Dù sao cũng là do bọn họ tổ chức cho bọn trẻ đến thăm sở thú nên An An mới mất tích. “Đứa bé chỉ mới mấy tuổi, sao cô lại cho bé đi vệ sinh một mình chứ?” Hiệu trưởng nhà trẻ trách mắng cô Tạ. Cố Tạ cúi đầu lau nước mắt, “Khi đó đúng lúc có một bé khác muốn đi nhà vệ sinh, là bé gái, nên tôi đưa cô bé vào nhà vệ sinh trước. Bình thường ở nhà trẻ, An An đểu tự đi vệ sinh, vì vậy tôi để bẻ đi một mình. Tôi không ngờ bé lại bị lạc mất.” Trong là cô Tạ cũng rất ấm ức. Đó thật sự không phải là lỗi của cô, cô không cố tình, nhưng cô cũng biết bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn. Lần này dù có tìm được An An hay không, thì chắc chắn cô vẫn sẽ mất việc. “Còn đứng đây làm gì, mau đi tìm thằng bé đi, khóc có ích gì hả?” Hiệu trưởng thầy cô Tạ khóc sướt mướt thì trong lòng càng tức giận. Gây cho ông ta rắc rối lớn như vậy mà còn mặt mũi ở đây khóc lóc. Cô Tạ run run, nhanh chóng đi tìm An An, Thẩm Thanh Lan vẫn ở trong phòng giám sát để xem video, cổng chính không thấy, thì kiểm tra công sau và cả các camera xung quanh. An An đã mất tích ba bốn tiếng trước, camera giám sát đã quay lại rất nhiều hình ảnh, hoàn toàn không thể xem hết ngay lập tức được. Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan âm trầm, nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, không chớp mắt lấy một cái. Rõ ràng mắt đã rất cay, nhưng cô vẫn cứ kiên trì. Từ khi biết tin này, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng lòng bàn tay càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi, trái tim như có một ngọn núi lửa đang rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào. Bùi Nhất Ninh đã đi tìm An An cùng mọi người, loa phát thanh của sở thú cũng đang phát đi phát lại thông tin tìm kiếm cậu bé. Thời gian cứ thế trôi qua, trán Thẩm Thanh Lan đã nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt mỗi lúc càng lo lắng hơn. Điện thoại di động đổ chuông, là Phó lão gia gọi đến. Có điều chỉnh cảm xúc, rồi bắt máy, “Ông, cháu đang đợi An An mua bánh. Vâng, ông ăn trước đi ạ, cháu còn dẫn An An đi mua đồ một lúc nữa, tôi mới về. Vâng, ông đừng đợi chúng cháu.” Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan tiếp tục chăm chú xem video giám sát. Cô có cảm giác rất mãnh liệt rằng An An đã không còn ở trong sở thú nữa. Hiện giờ cô cần phải tìm được phương hướng An An bị bắt đi, nếu không sẽ không thể có hướng truy tìm. Thời gian tốt nhất để cứu người là trong vòng bốn mươi tám giờ. Nếu không tìm được trong thời gian này, Thẩm Thanh Lan không dám tưởng tượng An An sẽ phải trải qua những chuyện gì. Đồng tử của cô ngày càng tốt hơn, sự tàn bạo ẩn sâu trong đáy lòng bỗng trỗi dậy. Cổng chính không thấy, cổng sau và cổng phía bắc không thấy, phía đông cũng không thấy, không thấy, không thấy, khắp nơi đều không tìm thấy. Thẩm Thanh Lan, mày không thể hoảng loạn, mày phải bình tĩnh, An An vẫn đang đợi mày, nếu mày hoảng loạn thì An An phải làm sao. Mày là mẹ, mày phải bình tĩnh. Cô cứ liên tục tự nhủ trong lòng. “Thanh Lan, gần như đã tìm khắp sở thú rồi, không thấy An An.” Bùi Nhất Ninh lo lắng nói. Bên cạnh cô là mẹ của Tĩnh Tỉnh. Có học sinh bị lạc, hoạt động của nhà trẻ tất nhiên không thể tiếp tục. Hiệu trưởng đã thông báo các phụ huynh đến đón con. Mẹ Tĩnh Tĩnh nghe tin An An mất tích thì đã chủ động gia nhập đội ngũ tìm kiếm. Thẩm Thanh Lan không nghe vào tai bất kỳ lời nào nữa, mắt vẫn bất động dán chặt mắt vào màn hình. Đột nhiên, ánh mắt cô khựng lại, chỉ vào một người trong video giám sát, “Đợi đã, tua lại năm giây đi.” Tua video lại, hình ảnh dừng trên màn hình là ở phía tây sở thú. Đây là chỗ ở của hổ Siberia. Xem kỹ màn hình giám sát thì thấy hình ảnh hai người đàn ông đang bị một đứa bé đi ngang qua vườn hổ, rồi leo tường ra ngoài. Đứa bé có vẻ đang ngủ, hai người đàn ông dùng áo trùm lên mặt đứa bé nên không thể nhìn thấy mặt mũi đứa bé. Thế nhưng Thẩm Thanh Lan vừa nhìn đã lập tức nhận ra đôi giày của An An. Đôi giày này là Phó Hoành Dật đặt làm riêng cho con trai, trên thế giới này chỉ có duy nhất một đôi, là quà sinh nhật của An An. Hôm nay An An đòi phải mang nó, nên cô chắc chắn không nhận lầm. Thẩm Thanh Lan đẩy nhân viên bảo vệ ngồi trên ghế đi, tự mình thao tác trên máy tính. Màn hình máy tính ngay lập tức đen kịt, sau đó xuất hiện một chuỗi số liệu mà người khác không thể hiểu được, tiếp theo, trên video giá sát không còn là cảnh trong sở thú nữa, mà là video bên ngoài phía tây của sở thủ. “Thanh Lan, họ đã lên chiếc xe màu đen này.” Bùi Nhất Ninh chỉ vào chiếc xe ở một góc phía tây. Thẩm Thanh Lan gật đầu, tập trung nhìn người trong chiếc xe kia, rồi gọi Phó Hoành Dật. Anh vừa trở về ký túc xá, chưa kịp thay quần áo thì nhận được điện thoại của cô. “Cái gì? Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ lập tức chặn chiếc xe đó lại. Em đừng lo, anh lập tức trở về” Phó Hoành Dật nhanh chóng cúp số điện thoại, sau đó gọi đến một dãy số: “Hướng tây bắc, xe Volkswagen màu đen, biển số XXXXX, chặn nó lại ngay lập tức, người bị bắt trong xe là con trai tôi. Đúng vậy, ba tuổi.” Sắc mặt của Phó Hoành Dật rất u ám. Trên đường đi, gần như anh đã tăng tốc xe đến cực hạn, lao về hướng tây bắc. “Thanh Lan, em báo cho anh biết hướng đi của chiếc xe đi, bây giờ anh đang trên đường.” Phó Hoành Dật trầm giọng nói. Lúc này Thẩm Thanh Lan không có ngồi trước máy tính, cô cũng đang trên đường cứu người. Bây giờ thời gian là vàng, phải tìm được An An trong vòng một tiếng thì thằng bé mới có thể sớm thoát khỏi nguy hiểm. Cô không dám chắc rằng hai người này chỉ là kẻ buôn người thuần túy hay đằng sau còn có âm mưu gì khác. Cô không khỏi nhớ lại những chuyện mình đã trải qua khi bị bắt cóc lúc bé, ánh mắt lại càng rét lạnh đáng sợ hơn. Bây giờ, bất cứ ai nhìn vào mắt Thẩm Thanh Lan, cũng đều sẽ cảm thấy như thể đang nhìn thấy địa ngục. “Phó Hoành Dật, hiện giờ em cũng đang trên đường đi.” Thẩm Thanh Lan nói. Trước khi xuất phát, cô đã gọi cho Kim Ân Hi, nhờ cô ấy giám sát chiếc xe kia rồi báo với Phó Hoành Dật. “Phả Hoành Dật, họ được chia thành bốn hướng ở ngoại ô thủ đô, có người tiếp ứng, như vậy chắc hẳn chúng có tổ chức. Người của anh hãy đi về phía đông và phía nam. Em sẽ đi về phía bắc, còn anh đi về phía tây.” “Được, em một mình nhớ cẩn thận, có gì thì hãy liên lạc với anh ngay.” Phó Hoành Dật nói. Sau đó anh nhận được một cuộc gọi từ Kim Ấn Hi, báo vị trí và đặc điểm nổi bật của bốn chiếc xe. Tuy nhiên, do không có camera trên đường, nên cô không thể theo dõi dấu vết của cả bốn chiếc xe cùng một lúc, mà chỉ có thể cách một thời gian sẽ cung cấp cho bọn họ vị trí của từng chiếc. Hơn nữa vì không thể xác định An An đang ở trên chiếc xe nào, nên Thẩm Thanh Lan chỉ có thể bám theo cả bốn hướng, truy tìm kiểu này không khác gì mò kim đáy bể. Phó Hoành Dật gọi vài cuộc điện thoại, cho người đặt các chướng ngại vật chặn xe cộ dọc đường lại. Cho nên, mặc dù có bốn chiếc xe khả nghi xuất phát sớm hơn họ rất nhiều, nhưng cuối cùng Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng bắt kịp. Tiếc là không có An An trong đó. “Nói đi, các người đã mang đứa bé đi đâu?” Thẩm Thanh Lan túm lấy vạt áo trước ngực của tài xế, lạnh lùng nói. Tài xế sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Lan. Cô ả này thật sự điên rồi, vừa rồi lại lao đến với tốc độ nhanh như vậy, “Tôi, tôi không biết cô đang nói gì cả! Đứa bé nào, ở đây không có trẻ con.” Hắn không thừa nhận. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh băng, nhìn hắn chòng chọc, “Ba giờ mười phút chiều nay, các người đã bắt một cậu bé ba tuổi, chân mang giày màu xanh lam, từ sở thú thủ đô đi. Bây giờ đứa bé đang ở đâu?” Tài xế giật mình, không ngờ bọn họ thật sự đang tìm đứa bé kia. Cô gái này là ai? Tại sao lại có thể đuổi tới nhanh như vậy? Tài xế thầm nghi ngờ, nhưng không hề để lộ ra mặt, “Tôi không hiểu cô nói gì cả? Tôi còn chưa hỏi cô tại sao lại đuổi theo tôi, còn tông vào xe tối nữa. Tôi nói cho cô biết, tôi có thể kiện cô tội cố ý giết người đây.” Thẩm Thanh Lan phớt lờ mấy lời mạnh miệng của tài xế, kéo hắn ra khỏi xe, sau đó nhấc chân đá vào ngực hắn. Tài xế đau đớn rên lên. Cô vẫn không buông hắn ra, mà còn giẫm lên ngực tài xế khiến sắc mặt hắn tái đi, “Nói, đứa bé đâu?” Tài xế cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình dường như đã bị giẫm nát, không ngừng ho khan, “Đứa bé, đứa bé không có ở chỗ tôi?” “Nói mau, đứa bé đang ở đâu?”. “Phía tây... họ đã đi về phía tây.” Tài xế không dám nói dối với nữ tử thần này, hắn sợ mình sẽ không có cơ hội để thấy mặt trời ngày mai mất. Người phụ nữ này rõ ràng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, một người đàn ông to lớn như hắn vậy mà không hề có sức đánh trả, không biết đứa bé bọn họ bắt này có thân phận gì. Phía tây là hướng mà Phó Hoành Dật đuổi theo. Thẩm Thanh Lan lập tức gọi điện thoại cho anh. Mà anh cũng đang định gọi cho cô, Thanh Lan, An An đã trốn đi rồi.” Vừa bắt máy, Phó Hoành Dật đã nói ngay. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan danh lại, “Ý anh là sao?” “Nhân lúc bọn chúng nghỉ ngơi, An An đã chạy trốn.” Thẩm Thanh Lan không ngờ sự việc lại chuyển biến thể này, “Anh có thể xác định hướng của An An không?” “Tạm thời chưa thể xác định được. Anh đã liên lạc với đồn cảnh sát địa phương, họ sẽ giúp chúng ta đi tìm con. Bây giờ em đến gặp anh trước đã.” Phó Hoành Dật nói. An An không còn nằm trong tay những kẻ buôn người, sớm muộn cũng xác định được hướng vị của cậu bé, Thẩm Thanh Lan ở lại nơi này nữa vô ích. Thẩm Thanh Lan đồng ý, trước khi rời đi còn ném tên tài xế đã bị trói chéo tay vào lề đường, sau đó gọi cho đồn cảnh sát, báo vị trí của tên tài xế. Khi cô đến đồn cảnh sát thành phố Lâm, thì Phó Hoành Dật đang đứng ở cửa chờ cô. Vừa gặp mặt, Thẩm Thanh Lan đã vội hỏi, “Phó Hoành Dật, có tin tức gì của An An chưa?” Phó Hoành Dật lắc đầu, “Chưa, nhưng em đừng lo, anh đã cho người tìm kiếm xung quanh. Con còn nhỏ nên sẽ không thể đi xa, chắc chỉ trốn ở đâu đó, sẽ nhanh chóng tìm thấy con thôi.” Dù sao cũng là đàn ông, nên Phó Hoành Dật bình tĩnh hơn Thẩm Thanh Lan nhiều. Tuy lúc này trong lòng anh cũng vô cùng lo lắng, nhưng đứng trước cô, anh phải giữ bình tĩnh. Những lúc thế này, anh phải là điểm tựa của cô. Sao Thẩm Thanh Lan có thể không lo lắng chứ? An An chỉ mới ba tuổi, thằng bé có thể đi đâu ở một nơi xa lạ thế này? Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rằng, bây giờ có lo lắng cũng không ích gì, vì vậy chỉ có thể buộc mình bình tĩnh lại. Người mà Phó Hoành Dật gọi tới vẫn đang truy tìm dấu vết của những kẻ buôn người còn lại. Anh không gọi bọn họ quay lại. Có sự phối hợp của cảnh sát địa phương thành phố Lâm đã có thể đủ để tìm kiếm. Nơi An An bỏ trốn là một thị trấn ở ngoại ô thành phố Lâm. Lúc đó, bọn bắt cóc xuống xe để ăn cơm, nhân tiện đi vệ sinh, nên đã để An An lại một mình rồi khóa xe lại, đến khi trở về thì đã không thấy An An đâu. Bọn buôn người nói dối rằng chúng bị lạc mất con trai nên đi tìm khắp dọc đường, kết quả lại bị người của Phó Hoành Dật đuối bắt. Thị trấn này là thị trấn lớn nhất thuộc quyền quản lý của thành phố Lâm, gần bằng một thành phố nhỏ, hơn nữa lại nằm tại vị trí giao thông trọng điểm, xe cộ đi lại sầm uất, nên rất khó nói liệu sau khi trốn khỏi bọn buôn người, thì An An có bị người khác bắt nữa hay không. An An chỉ mới ba tuổi, trắng trẻo xinh xắn, rất dễ thương, lỡ có người nhìn thấy rồi nảy sinh ý xấu, thì thật sự chẳng khách nào vừa thoát khỏi miệng cọp lại lạc vào hang sói. Bây giờ trời đã tối, Phó lão gia lại gọi đến. Lần này, Phó Hoành Dật nghe máy, “Ông nội, vầng, Thanh Lan và An An đang ở cùng cháu. Cháu nhở An An, nên bảo Thanh Lan đưa An An đến đây hai ngày, hai ngày nữa sẽ về. Đã xin phép giáo viên rồi, không sao đâu ạ.” Trấn an ông cụ xong, Phó Hoành Dật nhìn vừa phía Thẩm Thanh Lan đang im lặng, Thanh Lan, đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm thấy An An mà.” “Phó Hoành Dật, em sợ.” Thẩm Thanh Lan nhìn chằm chằm xuống đất, khẽ nói, bọn họ vừa từ bên ngoài về. Bản thân cô đã trải qua những chuyện vô cùng khủng khiếp, vì vậy thường ngày rất cẩn thận và chủ tâm trong việc trồng con. Khi ra ngoài, cô tuyệt đối sẽ không để An An rời khỏi tầm mắt mình, không ngờ lần này lại gặp chuyện khi tham gia hoạt động tập thể do nhà trẻ tổ chức. Tất nhiên Phó Hoành Dật biết cô lo sợ điều gì, bèn nắm tay cô, “Thanh Lan, An An là một đứa bé thông minh. Dù con còn nhỏ, nhưng biết cách tự bảo vệ mình, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Em thấy đấy, không phải con đã trốn khỏi bọn buôn người rồi sao?” Mặc dù Phó Hoành Dật nói vậy, nhưng thật ra trong lòng anh không hề thả lỏng. An An chỉ mới ba tuổi, có thể thoát khỏi bọn buôn người là vì bọn chúng hoàn toàn không nghĩ đến một đứa trẻ ba tuổi lại có thể trốn khỏi xe được... Đợi đã, ánh mắt anh đanh lại, bọn họ đã bỏ qua một chi tiết rất quan trọng. Làm thế nào mà An An lại thoát khỏi một chiếc xe đã bị khóa được? Chẳng lẽ bọn buôn người không rút chìa khóa ra ư? Phó Hoành Dật buông tay Thẩm Thanh Lan rồi đi thẳng về phía bọn buôn người. Lúc này, mặt mũi bọn chúng đã bầm dập, tất nhiên là do cô và anh đánh. Thấy anh đi qua, bọn chúng vô thức rụt cổ, “Khi các người đi thì đã khóa kỹ cửa xe chưa? Chìa khóa xe vẫn còn trên xe hay đang trong tay các người?” “Trong... trong tay tôi.” Bọn buôn người run rẩy trả lời. Thấy Phó Hoành Dật như vậy, bọn chúng vô cùng hoảng sợ. Khi bị Phó Hoành Dật đuổi bắt, hắn còn nghi ngờ mình sẽ bị người này giết chết mất. Ánh mắt Phó Hoành Dật hoàn toàn u ám. Từ lúc anh đặt câu hỏi, Thẩm Thanh Lan đã hiểu ý anh. Thật vậy, chi tiết này đã bị họ bỏ qua. Ban đầu, họ cứ cho rằng An An đã trốn thoát khỏi xe, nhưng nghĩ lại, một đứa bé ba tuổi có khả năng mở khóa xe sao? Nếu đổi lại là Thẩm Thanh Lan hoặc Phó Hoành Dật thì điều này không khó khăn gì, nhưng còn An An dù có thông minh đến mấy thì cũng không thể làm vậy được. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn nhau, cả hai đều nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. An An không thể tự mình ra khỏi xe, nghĩa là chỉ một khả năng là có người khác mang cậu bé ra khỏi xe và sau đó lại bị bắt đi. Người này rõ ràng không phải là đồng bọn của bọn buôn người này. Vậy thì đó là một người qua đường tốt bụng, hay một người có mục đích riêng, nấp trong bóng tối? Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật không thể đoán ra được. Trong lòng cô càng cảm thấy lo lắng hơn nữa, lúc này có không biết mình phải làm gì. Cô đã hoàn toàn hoảng loạn. Lần cuối cùng có như thế này là khi Phí Hoành Dật bị Allen và KING phục kích. Khi đối mặt với tính mạng của hai người quan trọng nhất cuộc đời mình, cô không thể nào giữ bình tĩnh được. “Thanh Lan, em nghỉ ngơi ở đây một lúc đi. Anh sẽ ra ngoài tìm con, anh sẽ thông báo cho em ngay khi có tin tức.” Phó Hoành Dật thấy vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng của cô thì rất đau lòng. Thẩm Thanh Lan lắc đầu. Hiện giờ cứ ngồi yên, thì đầu óc cô chỉ toàn là hình ảnh của An An. “Em đi với anh. Em đợi ở đây một mình sẽ suy nghĩ lung tung.” Cảnh sát địa phương cũng đang cố gắng toàn lực tìm kiếm tung tích của An An. Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan thức trắng đêm, hầu như đã tìm khắp nơi trong thị trấn này, nhưng họ vẫn không thể tìm thấy cậu bé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]