Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy mẹ ơi, hôm nay mẹ có thể mua đồ ăn cho con không, con muốn ngày mai mang cho các bạn.” “Cô Tạ nói được đem theo đồ ăn vặt à?” Thẩm Thanh Lan hỏi cậu bé. An An gật đầu, “Được ạ, cô giáo nói có thể đem theo đồ ăn của mình, trưa mai mọi người cùng ăn với nhau. Giờ mình đi mua được không ạ?” “Tất nhiên là được rồi, vậy mẽ sẽ dẫn con đến siêu thị, con tự chọn nhé.” An An nhoẻn miệng cười, “Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhất.” Được thỏa mãn yêu cầu, An An bắt đầu ăn nói ngọt như đường. Thẩm Thanh Lan lắc đầu bật cười, dẫn con trai đi siêu thị mua đồ ăn. Khi2hai mẹ con từ trong siêu thị đi ra, Thẩm Thanh Lan đã xách một túi to, đều là đổ do An An chọn. Sáng hôm sau, An An dậy rất sớm rồi đến gõ cửa gọi mẹ dậy. Thẩm Thanh Lan thay đồ xong đang định xuống tầng. “Mẹ, nhanh lên, không thì con sẽ muộn mất.” An An thấy mẹ đi ra thì bắt đầu giục. Thẩm Thanh Lan cười bất đắc dĩ, “Còn sớm lắm, con xuống ăn sáng đi, mẹ xếp đồ vào ba lô cho con đã. Chờ con cơm nước xong thì chúng ta sẽ đi.”
“Mẹ nhanh lên nhé.” An An ngoan ngoãn gật đầu.
Ba lô của An An đựng được không nhiều đồ ăn vặt, vì vậy cô chỉ chuẩn bị cho con9một hộp đựng thức ăn. Có điều trong cặp của cậu nhóc còn có một số bánh quy và sữa, hoa quả thì bỏ trong hộp đựng thức ăn. “Mẹ, cái này cho mẹ.” Trên xe, An An đưa bữa sáng cho cô. Thẩm Thanh Lan vốn định đưa con trai đến trường xong sẽ về nhà ăn sáng, không ngờ con trai lại cầm theo cho mình, trong lòng cảm động không thôi, hôn một cái lên má con trai, “Cám ơn cục cưng.”
Vì hôm nay không chỉ đi tham quan bảo tàng khoa học công nghệ mà còn đi sở thú, nên phải tập trung khá sớm. Lúc Thẩm Thanh Lan đưa An An đến trường thì đã có mấy chiếc xe bus đậu sẵn. Cô giáo Tạ6cũng đứng ở cổng đón học sinh.
“Hẹn gặp lại mẹ nhé.” An An vẫy tay với cô, thầy cô gật đầu thì mới chạy vào trường. Thẩm Thanh Lan thấy con trai nắm lấy tay cô giáo thì mới quay về. Sau khi đưa con trai đến trường thì cô đến trung tâm thương mại mua cho Phương Đồng ít đồ. Con của cô ấy đã đầy tháng, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi nên cô đến thăm. Phương Đồng ở nhà chăm con, thời gian nghỉ sinh của cô chưa hết, hơn nữa lại sinh mổ, nên cần nhiều thời gian hồi phục. Thẩm Quân Trạch rất hào phóng, cho cô nghỉ thêm một tháng, chờ con trai được một trăm ngày thì đi làm lại.
“Thanh Lan, sao hôm0nay cậu lại đến?” Thấy Thẩm Thanh Lan, Phương Đông rất ngạc nhiên. “Hôm nay tớ rảnh, nên ghé thăm cậu. Dạo này cậu vẫn ổn chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Phương Đồng mỉm cười, “Tớ có gì mà không khỏe, ở nhà ai cũng coi tớ như báu vật, suốt ngày ăn với ngủ, không thấy mặt tớ béo ú ra à?” Thẩm Thanh Lan ngắm nghía cô, “Mặt mày hồng hào, xem ra được chăm kỹ đấy. Dương Dương đâu?” Dương Dương là tên ở nhà của con trai Phương Đông, tên thật của cậu bé là Lý Tử Duệ. “Đang ngủ, thằng nhóc này ngủ giỏi hơn cả tớ nữa, suốt ngày hết ăn rồi ngủ, sắp thành lợn con rồi.” Nhắc đến con trai, nét mặt7Phương Đông đầy dịu dàng, dù đang nói xấu con mình, nhưng trong mắt lại hiện lên sự cưng chiều. “Trẻ nhỏ giai đoạn này có đứa nào không thích ngủ. An An hồi đó cũng vậy, cứ ăn rồi ngủ, ngủ mới mau lớn” “Nhóc con nhà mình trừ lúc uống sữa ra, còn lại đều ngủ, chưa thấy con nhà ai mà ngủ nhiều như vậy đấy. An An và Quả Quả cũng có ngủ nhiều như thế đâu.” Hai người vừa nói vừa vào phòng em bé, Thẩm Thanh Lan theo quán tính bước nhẹ chân, sợ làm ồn đến bé. Mới mấy hôm không gặp mà cu cậu lại lớn thêm một chút. Cậu bé ngủ rất say, dường như không biết có người đến. Khác với Vu Hiểu Huyên khi sinh Quả Quả, Phương Đông có rất nhiều sữa, Dương Dương được uống nhiều sữa mẹ, nên cu cậu còn bụ bẫm hơn Quả Quả trước đây. Thẩm Thanh Lan nhìn cậu bé một lúc rồi ra ngoài phòng khách nói chuyện với Phương Đông, “Có mình cậu với bé ở nhà à?”
Thẩm Thanh Lan đến nãy giờ mà không thấy ai khác, nên thắc mắc.
“Bác Minh bị tớ đuổi đi làm rồi. Ba tớ ở nhà một mình, nên mẹ tớ về nhà xem thế nào, còn dì giúp việc thì mới đi chợ.” Phương Đồng giải thích. Từ khi cô sinh Dương Dương, Lý Bác Minh gần như trốn việc, chỉ quanh quẩn ở nhà với cô và con, ngay cả chuyện công ty cũng không quan tâm. Cô thật sự nhìn không nổi nữa nên phải đã bắt anh đến công ty làm việc. “Cậu chưa thấy người nào dông dài như anh ấy đâu, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo tớ, không bảo tở mặt theo quần áo thì lại bắt tớ ăn. Giờ tớ béo còn hơn cả lúc mang thai, tớ lo chẳng biết đến khi đi làm lại có thành một mẹ bỉm sữa béo ú không nữa?” Phương Đồng không kìm được lại nói xấu Lý Bác Minh. Thẩm Thanh Lan bật cười, “Vì người ta thương cậu thôi.” Cô nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Phương Đông, mà ý cười đong đầy trong ánh mắt. Bạn bè xung quanh cô ai cũng tìm được hạnh phúc, dường như cuộc đời cô đang dần viên mãn.
“Thanh Lan, cậu có định sinh thêm đứa nữa không?” Phương Đồng đột nhiên hỏi cô.
Thẩm Thanh Lan giật mình, lập tức cười nói, “Một mình tớ sinh thể nào được.” Phương Đông lập tức hiểu vấn đề, “Ngài Phó không muốn à?” Thấy Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ gật đầu, Phương Đồng không nhịn được cười thành tiếng, Ngài Phó thương cậu thật đấy, không nỡ để cậu chịu chút xíu cực khổ nào.” Thẩm Thanh Lan biết Phó Hoành Dật không nỡ, nhưng cô cũng biết anh cũng rất muốn có một đứa con gái. Cô muốn sinh thêm một đứa nữa để giúp giấc mơ có con gái của anh thành hiện thực, tuy chưa chắc sinh đứa nữa sẽ là con gái, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng.
“Thanh Lan, thật ra có cách cả mà.” Phương Đồng dựa vào người cô, thỏ thẻ vài câu khiến cho khuôn mặt Thẩm Thanh Lan đỏ bừng, “Được không vậy?”
“Cậu cứ thử đi, ngài Phó nhà cậu yêu cậu như vậy, cậu cứ chủ động một chút là người ta buông súng đầu hàng thôi, chắc chắn không còn tâm trí mà để ý đến cái khác đâu.” Phương Đông đáp chắc nịch. Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi, cách này cũng không tệ. Ừm, lần sau thử xem. Mãi đến khi bảo mẫu quay về, Thẩm Thanh Lan mới chào Phương Đông và ra về, nhưng cô chưa muốn về nhà ngay mà đi thăm Bùi Nhất Ninh. Bùi Nhất Ninh đang trang trí phòng cưới, nên muốn cô qua xem thử một chút. “Thanh Lan, em thấy cái này để đây có được không?” Bùi Nhất Ninh cầm một con thiên nga bằng thủy tinh đen, hỏi cô.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Nhà chị nhiều đồ trang trí như thể mà còn mua thêm nữa sao?” Cô nhớ không nhầm thì trong phòng sách của Bùi Nhất Ninh cũng có một con gần giống vậy.
“Không phải chị mua, là Trần Uyển Kiểu tặng, nói quà cưới cho chị và Thần Hi.” Bùi Nhất Ninh nói, trên mặt không hề có chút không vui nào.
Thẩm Thanh Lan hơi nhướng mày, “Cô ấy đưa cho Thần Hi à?”
“Không phải, đưa cho chị.” Bùi Nhất Ninh cũng không ngờ Trần Uyển Kiểu lại hẹn cô ra ngoài là để tặng món quà này. Thật ra, với một người ái mộ Giang Thần Hi như Trần Uyển Kiều, Bùi Nhất Ninh không hề có chút ác cảm nào cả, bởi cô là một cô gái yêu ghét rõ ràng. Thẩm Thanh Lan có gặp Trần Uyển Kiều vài lần, nhưng chưa từng tiếp xúc, ấn tượng duy nhất của cô về Trần Uyển Kiều là người rất trầm tĩnh, không tranh đoạt háo thắng. Người như vậy rất hợp để lấy làm vợ, chẳng trách mẹ của Giang Thần Hi lại thích cô gái này đến thế, còn tự mình làm mai cho con trai. Chỉ tiếc thần hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
“Cô ấy đúng là một cô gái tốt.” Thẩm Thanh Lan nói. Bùi Nhất Ninh cũng gật đầu tán thành, “Chị cũng rất nể phục cô ấy. Ha ha, nói vậy có hơi lạ nhỉ, chị lại đi nể tình địch của mình.”
Thẩm Thanh Lan thì lại hiểu được, ngài Phó nhà cô cũng khá đào hoa, mặc dù có vài đóa hoa đào nát như Lý Hi Đồng, nhưng cũng có người tốt, như Khương Văn Tĩnh chẳng hạn. “Thanh Lan, tháng Ba năm sau Uyển Kiều cũng kết hôn rồi, nên tặng gì cho cô ấy được nhỉ? Dù sao cô ấy cũng đã tặng quà cưới cho mình, chị không tặng lại thì không được hay cho lắm.” Bùi Nhất Ninh hơi rầu rĩ, muốn tặng lại nhưng không biết nên tặng gì cho hợp. “Chuyện này không vội, còn mấy tháng nữa mới đến hôn lễ của cô ấy mà, chị cứ từ từ suy nghĩ, biết đâu hôm nào đi du lịch lại thấy được thứ thích hợp.”
Bùi Nhất Ninh nghĩ cũng đúng, đến tháng Ba năm sau mới đến hôn lễ, bây giờ mình vội gì chứ?
“Đúng rồi, còn phải mua khăn trải bàn, em đi với chị nhé?”
“Được.”
Nhà của Trần Uyển Kiều. Trần Uyển Kiều ở trong bếp làm cơm, Chung Lỗi đứng một bên giúp cô, “Uyển Kiều, tối nay đi nghe nhạc nhé, anh mua vé rồi.” “Vâng.” Cô gật đầu, làm mấy sợi tóc dính vào môi, “Chung Lỗi, giúp em vào phòng ngủ lấy dây buộc tóc nhé, tóc em rối quá.” “Em để đâu?” Chung Lỗi gật đầu, rửa tay. “Chắc em bỏ trên bồn rửa tay, hình như tối qua em để trên đó.” Trần Uyển Kiều thuận miệng đáp. Chung Lỗi đi vào tìm không thấy, nên gọi với vào bếp, “Em có nhớ nhầm không, anh không thấy” “Không có à? Vậy anh mở ngăn kéo thứ hai bàn trang điểm của em xem, trong đó có cái mới.” Trần Uyển Kiều trả lời.
Trong phòng ngủ, Chung Lỗi mở ngăn kéo, tìm thấy dây buộc tóc, sau đó vô tình thấy một góc giấy nhỏ, hình như là hóa đơn. Anh cầm lên xem, sau đó ánh mắt khẽ nhíu lại. Đây là hóa đơn mua đôi thiên nga đen thủy tinh trị giá bốn con số chín. Nếu anh nhớ không nhầm thì lần trước khi cả hai đi dạo trong trung tâm thương mại đã từng thấy.
Anh nhìn khắp phòng, không thấy bất kỳ đồ trang trí nào mới, ánh mắt khẽ tối lại, nhưng cũng xem như không có chuyện gì, bỏ hóa đơn vào chỗ cũ, sau đó cầm dây buộc tóc đi ra. “Cột tóc lại giùm em.” Thấy Chung Lỗi đi ra, Trần Uyển Kiều bèn nói với anh. Chung Lỗi giúp cô cột tóc lên, rồi tiếp tục giúp cô nấu ăn. Lúc ăn cơm, Chung Lỗi bỗng nhiên hỏi cô, “Lần trước ở trung tâm thương mại, chúng ta có gặp một đôi sắp cưới, là bạn em đúng không?” Tay Trần Uyển Kiểu đang nắm đũa hơi khựng lại, “Đúng, sao vậy anh?” “Chẳng phải bọn họ có mời em tham dự hôn lễ sao, em phải mua quà cưới tặng người ta chứ, chọn được quà chưa?” Chung Lỗi dường như vô ý hỏi. Trần Uyển Kiều ngạc nhiên, không ngờ Chung Lỗi lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, ánh mắt mất tự nhiên, “Không cần đâu, đưa phong bì được rồi, quà gì cũng không bằng tiền mặt.” “Anh thấy bạn em ăn mặc cũng sang trọng, chắc cũng có điều kiện, tặng quà thì hợp hơn đấy.” Chung Lỗi nói. “Không cần, cũng không phải bạn thân đâu.” Chung Lỗi mỉm cười, “Cũng phải, quan hệ không thân, nên mừng tiền được rồi. Đúng rồi, em có còn nhớ cặp thiên nga đen lần trước chúng ta từng thấy ở trung tâm thương mại không?” Trần Uyển Kiều gật đầu, “Vâng, sao vậy ạ?” “Anh đang nghĩ, chẳng phải phòng tân hôn của chúng ta còn thiếu đồ trang trí, vừa hay em lại thích nó, hay là mua nó nhé.” “Thôi, nó đắt quá, mất cả trăm ngàn tệ để mua đồ trang trí không đáng, mà cũng không cần thiết lắm.” Trần Uyển Kiều lắc đầu. Chung Lỗi lơ đễnh nói, “Em thích thì cứ mua, vài trăm nghìn thôi mà, không mua sau này lại tiếc.” “Không cần đâu, chẳng qua lúc đó em hơi thích, qua vài ngày thì chưa chắc còn như vậy. Bây giờ nhìn thấy, chắc có lẽ cũng chẳng thích nữa.”
Chung Lỗi bình tĩnh nhìn cô vài lần rồi dời mắt, cười nói, “Em không thích thì thôi, lần sau nếu thấy thứ đẹp hơn thì mua.” Trần Uyển Kiều gật đầu, cúi đầu ăn cơm, nhưng trong lòng lại có cảm giác không yên. Cô không biết Chung Lỗi chỉ thuận miệng nhắc đến quà cưới cho Giang Thần Hi hay là có ẩn ý khác. Nhưng Chung Lỗi không biết chuyện quá khứ giữa cô và Giang Thần Hi, nên có lẽ chỉ là vô tình nhắc đến, hoặc bản thân có quá nhạy cảm. Vốn dĩ ngay từ đầu, quan hệ giữa cô và Giang Thần Hi đã chẳng có gì, Chung Lỗi có biết cũng chẳng sao, cô có gì phải chột dạ? Nghĩ đến đây, cô lập tức bình tĩnh lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.