“Nếu gọi vậy thì sẽ làm chị già hơn rồi. Mẹ cháu nói, thấy những người lớn như chị ấy thì đều phải gọi là chị, không được gọi là cô.” Bé Hai nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Lan cười rộ lên, “Không phải, côvà chú là vợ chồng, nếu cháu gọi cô là chị, gọi anh ấy là chú, thì cô gọi anh ấy là gì?”
Bé Hai suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Cháu hiểu rồi, cô.”
Phó Hoành Dật xụ mặt, đây cũng không phải là lần đầu tiên có người gọi anh là chú, gọi Thẩm Thanh Lan là chị. Tinh Tinh nhà chị dâu Chương cũng gọi hai người như vậy. Anh không nhịn được nhìn lại mình từ trên xuống dưới, chẳng lẽ anh già thật rồi sao?
Thẩm Thanh Lan thấy vẻ mặt của Phó Hoành Dật thì ý cười trong mắt càng đậm hơn, “Bé Hai, ruộng nhà cháu ở đâu?”
Bé Hai chỉ về một hướng, “Đi theo hướng này, tới đầu bên kia là tới ruộng nhà cháu.”
Bé Hai cầm sô cô la đi trước, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật theo sau. Anh ghé tai cô hỏi nhỏ: “Em thấy anh có già không?”
Thấy anh vẫn còn rối rắm về chuyện này, Thẩm Thanh Lan càng buồn cười hơn. Cô nghiêm túc đánh giá khuôn mặt của anh, rất đẹp trai, vì anh ở trong quân đội quanh năm nên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, vóc người cân xứng, toàn thân tản ra nét quyến rũ của người đàn ông thành thục. Lúc này, anh chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ cao quý trên người anh.
“Hừm… già hơn em một chút.” Thẩm Thanh Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596696/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.