Vốn dĩ, các tác phẩm của Thẩm Thanh Lan đã được Daniel lăng xê sẵn rồi. Thêm lần trước, tham dự lễ hội nghệ thuật ở thành phố Sydney, vì được một vài chuyên gia đánh giá cao, nên bây giờ các tác phẩm của cô trên thị trường đều trị giá ngàn vàng khó mua.
Sau lễ hội nghệ thuật, thỉnh thoảng Thẩm Thanh Lan cũng bắt tay vào vẽ, nhưng cô vẫn không hài lòng với các tác phẩm đó, nên đã một thời gian rồi, trong giới vẫn không có tác phẩm của cô.
Daniel từng nhắc đến chuyện này, nhưng anh cũng rất ủng hộ suy nghĩ đã vẽ thì phải vẽ sao cho tốt nhất của Thẩm Thanh Lan, nên chỉ nhắc một lần rồi thôi.
Phó Hoành Dật bày giá vẽ ra, rồi ngồi một bên, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan vẽ.
Khi vẽ, Thẩm Thanh Lan rất tập trung, rất nghiêm túc. Hai tiếng sau, thấy cô không có ý dừng lại, Phó Hoành Dật bèn lại gần cô, gọi nhỏ: “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Em vẽ hai tiếng rồi, nghỉ một lát đi.”
Thẩm Thanh Lan vẽ hăng say quên cả thời gian, nghe Phó Hoành Dật nói thì mới đứng lên, vươn người thư giãn, “Ngày mai vẽ tiếp vậy.”
Cô đang có cảm hứng, không hoàn thành được bức vẽ này thì sẽ không có tâm tư làm chuyện gì khác.
Phó Hoành Dật đặt giá vẽ sang một bên, cất bút và màu, rửa sạch vỉ pha màu, rồi ôm Thẩm Thanh Lan lên giường ngủ.
“Hoành Dật, anh thích con trai hay con gái?” Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Thẩm Thanh Lan đột nhiên hỏi. Tối qua, cô mơ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596697/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.