"Nhìn xem, chị Tê Tê trên đầu đội một cái vương miện!" Vệ Nhạc đột nhiên chỉ vào Trần Tê đỉnh đầu hô to.
Dòng nước đẩy bọt từ tóc Trần Tê dồn về một chỗ, tạo thành một đám nhỏ màu trắng. Vệ Gia buột miệng: "Nữ hoàng "c.ứ.t r.ắ.m" chính thức lên ngôi!"
Nói xong chính anh cười trước, sau đó bị nữ hoàng tức giận kia thưởng cho một nắm nước lớn.
Khi hai cô gái rúc vào nhau trong phòng tắm nhỏ và lau lưng cho nhau, lại là một đợt hỗn loạn khác. Tiếng hét của Vệ Nhạc và tiếng trách mắng của Trần Tê có thể được nghe thấy từ rất xa. Vệ Gia vốn muốn nhắc nhở bọn họ không được ồn ào, kẻo làm ướt vết thương, trượt chân, nhưng lại quá xấu hổ không dám đến gần, đành phải trốn vào chuồng ngựa phía sau chăm sóc con ngựa màu mận chín, nhưng điều đó vẫn không khá hơn.
Tếng ồn ào trong sân dần dần lắng xuống, Trần Tê đi tới tìm anh. "Tôi nên treo quần áo ở đâu?" Cô hỏi.
Vệ Gia vuốt đống cỏ vụn trên quần và ra khỏi chuồng ngựa. "Tay của cô không tiện, đem quần áo đã thay của Vệ Nhạc tới đây, lát nữa tôi giặt."
"Anh không phải cha tôi!" Trần Tê cười nói. Hai tay cô để sau lưng, như thể cô đang cầm thứ gì đó ướt át, nước nhỏ giọt.
Vệ Gia lập tức phản ứng, dẫn cô đến chỗ thường ngày phơi quần áo. Trong sân bên cạnh cây lê có hai sợi dây, ban đêm không thể nhìn rõ.
"Có một cái kẹp nhỏ trên giá dưới gốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510541/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.