Vệ Gia đang giặt quần áo trong sân, Trần Tê đang mượn gió đêm sấy tóc, bọn họ chỉ thỉnh thoảng hàn huyên vài câu, bầu không khí tương đối hòa thuận. Nhưng đúng lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến một trận khóc, mới đầu chỉ là thút thít, dần dần biến thành gào khóc.
Trần Tê đi theo Vệ Gia vào phòng của Vệ Nhạc, thấy Vệ Nhạc ôm chăn và lau nước mắt trên giường.
"Làm sao vậy?" Vệ Gia cúi người hỏi cô.
Trần Tê cũng có chút khó hiểu: "Ừ, chuyện gì xảy ra vậy? Nhạc Nhạc, cô đừng khóc!"
Sau khi nghe họ nói chuyện, Vệ Nhạc đã khóc rất nhiều đến nỗi mắt và mũi của cô bị co lại.
"Cô như này thì không đẹp nữa rồi, tiên nữ cũng không khóc như vậy." Trần Tê nhìn chung quanh tìm thứ gì đó lau mặt.
Vệ Nhạc khóc nói: "Ta không làm tiên nữ nữa, ngươi là người xấu!"
"Tôi làm sao cơ? A, vừa rồi tôi cùng anh trai cô ở trong sân chơi đùa, thật sự không có đánh anh ta đâu, cô hỏi Gia Gia có phải như vậy không?"
Trần Tê vốn tưởng rằng Vệ Nhạc là muốn bảo vệ anh trai cô, ai ngờ cô khóc nức nở nói: "Các ngươi chơi thì liền không cần ta nữa, ngươi là chị dâu xấu!"
Trần Tê vừa kinh ngạc vừa buồn cười: "Tôi làm sao có thể đối với cô không tốt... Tôi cũng không phải chị dâu cô."
"Ai bảo em vớ vẩn thế?" Vệ Gia vẫn hiểu em gái mình hơn. Đầu óc Vệ Nhạc chỉ ở cấp độ của một đứa trẻ sáu bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510539/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.