Tạ Miên ngồi thêm một lúc rồi lên phòng, Quân Kỳ cũng đi theo sau. 
Lên đến trước cửa phòng ngủ, Tạ Miên mở cửa đi vào, cô lúng túng nhìn Quân Kỳ rồi nói: "Anh...sao không về phòng đi?" 
"Có chuyện muốn nói với em." Quân Kỳ lách người đi vào phòng, rất tự nhiên ngồi xuống giường của cô. 
"Để ngày mai nói không được sao? Giờ đã muộn lắm rồi, em còn chưa tắm." Tạ Miên gượng cười. 
Không phải muốn tính sổ vụ mấy năm nay cô bơ anh đấy chứ? 
"Thế thì em cứ đi tắm trước đi, anh đợi được." Anh tự nhiên cầm khung ảnh mà cô đặt ở đầu giường, chăm chú ngắm nhìn. 
Biết là không thể đuổi được anh, Tạ Miên đành cắn răng lấy quần áo đi vào phòng tắm. 
Hôm nay đi chơi nhiều nơi, giờ cả người cô đều khó chịu muốn chết. 
Tắm lâu một chút, chắc chắn Khúc Quân Kỳ sẽ không đủ kiên nhẫn chờ cô đâu. 
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Tạ Miên mới đỡ hơn một chút. 
Thế là, cô thoải mái tắm rửa, skincare gần một tiếng đồng hồ. 
Nhưng khác với suy tính của cô, Khúc Quân Kỳ thế mà vẫn kiên nhẫn đợi cô, không về phòng. 
Khúc Quân Kỳ ngồi nhìn tấm ảnh một lúc. 
Trong ảnh, Tạ Miên cười rất vui vẻ, đôi mắt biết cười cong cong, cả người đều tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi tắn, cô mặc một chiếc váy vàng hoa nhí trễ vai, đứng dưới tán cây, đằng sau là núi trời hùng vĩ, có lẽ bức hình này chụp lúc cô đi thăm quan cùng trường. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-ai-tinh-thuong-tuong-dai-nhan-chuyen-sung-kieu-the/2711835/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.