Nhan Tịch hoảng hốt mấy giây, cho rằng khoảnh khắc kia chỉ là ảo giác, cô trộm ngắm Tạ Gia Diên, phát hiện vẻ mặt của anh vẫn trước sau như một, đặc biệt bình tĩnh tự nhiên.
Có lẽ anh căn bản không cảm thấy có cái gì, là cô nghĩ quá nhiều.
Mắc cỡ đỏ mặt, Nhan Tịch đứng dậy đi nhanh về phía mép giường.
"Em ngủ, hai anh ngủ ngon."
Bởi vì tâm trí không yên, khi cô đi ngang qua giường, cẳng chân không cẩn thận đụng phải, Nhan Tịch phản xạ có điều kiện mà kêu lên, đau đến thấu trời.
"Làm sao vậy?" Tạ Gia Diên quan tâm hỏi.
"Không..... không có việc gì, bị bóng dáng dọa rồi." Nhan Tịch chịu đau giải thích, xốc chăn nằm lên giường.
Cô nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng cái loại cảm giác tê dại truyền đến, ngay lúc đó anh cách cô gần như vậy, cô có thể thấy được trong đồng tử sáng ngời hình ảnh của mình.
Nhan Tịch ngẫm lại liền cảm thấy thẹn thùng, vội vàng kéo chắn bông lên che mặt của mình.
Lâm Trạm chơi game rất dễ kích động, vừa định muốn chửi đồng đội, bị Tạ Gia Diên đạp một cái, anh dùng ánh mắt không tiếng động cảnh cáo hắn, khiến hắn câm miệng.
_____
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhan Tịch phát hiên Lâm Trạm cùng Tạ Gia Diên một người ngủ trên đất, một người ngủ trên bàn.
Cô lẳng lặng đi đến trước mặt Tạ Gia Diên, bộ dạng anh ngủ nhu hòa hơn rất nhiều, ánh mắt rũ xuống, đôi môi mỏng mím lại, dưới sống mũi cao tạo thành nụ cười hơi hướng lên trên, nhìn qua giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon-tam-phan-ngot/437521/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.