°°°°°°
Nhan Tịch về đến nhà, thấy anh họ cô ngồi bắt chéo chân, khí chất mười phần gặm cánh gà.
"Anh, sao anh trở về sớm vậy? Cũng không chờ bọn em."
Lâm Trạm nhìn cô liếc một cái, trong giọng nói mang theo vài phần hài hước.
"Em cùng Tạ Gia Diên đơn độc đi chơi không phải cũng không cho anh biết sao?"
"Đó là bởi vì em không muốn đi cùng nữ sinh kia." Nhan Tịch ngồi vào bên cạnh trên ghế sô pha.
"Ai khiến anh kêu chị ấy đi?"
Lâm Trạm buông cánh gà, xoa xoa tay, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cô mấy giây.
"Em nói thật cho anh, có phải đối với Tạ Gia Diên có ý tứ phải không?"
"Sao có thể!" Nhan Tịch tựa như con mèo bị dẫm đuôi, lập tức kích động phản bác.
"Vậy tại sao em lại muốn ở cùng cậu ta?"
"Cái này......." Đại não Nhan Tịch chạy nhanh, đúng lý hợp tình mà nói:
"Bởi vì các cô gái nhỏ chúng em đều có tâm hư vinh! Anh trai Gia Diên lớn lên đẹp như vậy, cùng anh ấy ở cùng một chỗ, người khác sẽ hâm mô."
"Ha? Phải không?" Lâm Trạm hơi hơi nhíu mắt, đột nhiên phản ứng lại: "Ý của em là anh lớn lên không đẹp?"
"Đương nhiên không phải."
Lâm Trạm vừa muốn vui mừng, lại nghe cô nói:
"Anh với đẹp trai không có chút dính dáng, hẳn là dùng từ xấu hình dung."
Ném xuống những lời này, Nhan Tịch bay nhanh vào phòng, để lại Lâm Trạm tức giận đến dậm chân.
Tạ Gia Diên đem ảnh hôm nay chụp gửi qua cho Nhan Tịch, sau khi trở lại phòng, cô mở di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon-tam-phan-ngot/437522/chuong-13.html