"Khụ! Lão sư, người về sớm, ta có chút nhớ người nên quyết định rời đi tìm kiếm người! Bọn họ còn có ý định ngăn cản ta nên không thể làm gì hơn là đánh lui bọn họ để tìm ngài." Karen không để ý ánh mắt cổ quái của những người khác lập tức bắt đầu bia đặt.
Những người khác ánh mắt trợn trắng nhìn hắn. Nhờ cậy! Nếu không phải ngươi muốn chạy trốn, bọn họ cũng không phải lao lực liều mạng ngăn cản như thế ngươi nói như thế, lương tâm sẽ không đau sao?
"Thật vậy ?"
"Đúng vậy lão sư, thật là như thế." Karen giọng kiên quyết nói, mũi thương còn gác trên cổ hắn, thật không có lời giải thích hắn chắc chắn lành lạnh.
Scathach không cần đoán cũng biết đệ tử mình trong đầu dang suy nghĩ gì, nửa câu tới giờ nàng cũng không tin thật.
"Đệ tử ta có lòng như thế, vậy nói xem, lão sư nên thế nào báo đáp ngươi." Gương mặt tuyệt mĩ tiếp cận khiến Karen lúc này tim nhất thời đập nhanh vội tránh xa một chút.
"Khụ! Lão sư, ta không cần gì cả!"
"......"
Loading...
"... Lão sư! Người đã sớm biết ta có ý định bỏ trốn, cũng không cần như thế giả trang ah?" Karen thở dài, chung quy phải đụng độ một lần, bằng không, hắn đừng hòng chạy khỏi Ảnh chi quốc.
"Chậc! Ta chỉ bồi đệ tử ta diễn một vở kịch nhỏ! Bất quá! Ta đã nói rõ, trừ phi ngươi đạt đến Siêu Việt, bằng không đừng rời khỏi đây." Scathach không chút nhân nhượng tuyên bố.
Karen là đệ tử trong vô số người nàng dạy dỗ là có thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/marvel-thu-nguyen-thanh-kinh-than/1170120/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.