Từ buổi tối một ngày sau khi tấm bia đá tì hưu bị lấy đi, sau khi thân núi lở thì khe hở này đột nhiên hiển lộ ra.
Từ góc độ này nhìn xuống rất giống một con mắt to lớn đang nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Nhớ tới mấy người mất tích kia, Diệp Thiếu Dương nhìn con “mắt” này thầm nghĩ, nơi này rốt cuộc cất giấu thứ đáng sợ gì mà phải cần dùng tấm bia đá tì hưu để trấn áp?
“Tì hưu trấn dị thú, dưới đây sợ không phải tà vật bình thường.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Nếu lũ lụt là có liên quan đến dị thú này vậy càng thêm khẳng định, tà vật bình thường không có cách nào gây sóng gió, tạo thành mưa to lũ lụt.”
Mộ Thanh Vũ nhíu mày nói:
“Em chỉ biết là Hạn Bạt có thể tạo thành nạn hạn hán, cái gì có thể tạo thành thủy tai?”
“Cái này nhiều lắm, trong các linh thú thượng cổ có một nửa đều có liên quan với nước.”
“Yêu ngôn hoặc chúng!”
Một tiếng quát lớn từ phía sau truyền đến, là giọng nói của vị lãnh đạo kia.
Mộ Thanh Vũ tức giận trừng mắt nhìn, nói:
“Không có ai nói chuyện với ngươi!”
Lãnh đạo đó vừa muốn phát tác, Tương Lộ bước lên ghé tai hắn nói:
“Cô ấy là em gái của tế ti Miêu trại, Trương chủ nhiệm tốt nhất đừng đắc tội cô ấy!”
Trương chủ nhiệm vừa nghe hai chữ “tế ti”, mạnh mẽ đem lời nói tới bên miệng nuốt trở vào. Tuy hắn là quan viên người Hán bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089633/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.