Móa, đây là tình tiết mẫu tử song phi nha. Diệp Thiếu Dương không tự chủ được nên chửi thề một phen, hình ảnh quá đẹp không dám nghĩ, liên tục xua tay, nói:
“Về sau nói sau, dì cứ nán lại trước đã, đợi cháu xong việc cứu Thanh Vũ ra trước đã...”
Ôn Hoa Kiều gật gật đầu, muốn tiến vào trong ba lô.
“À, chờ một chút.”
Diệp Thiếu Dương hỏi:
“Dì làm như vậy, có phải... muốn lấy lòng cháu, để cháu toàn lực đi cứu Thanh Vũ hay không?”
Ôn Hoa Kiều lắc lắc đầu nói:
“Từ khi cậu cố gắng quên mình quật thi hoàn hồn cho tôi thì tôi đã quyết định, muốn cả đời hầu hạ cậu. Cậu cũng đừng hiểu lầm, tôi đối với cậu cũng không phải loại cảm tình đó đâu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Ôn Hoa Kiều lập tức bước vào Âm Dương kính.
Diệp Thiếu Dương mở cửa, thấy là Thanh Vũ đi vào, nghĩ đến mẹ của cô mới vừa rồi gọi mình là chủ nhân, nhất thời có loại cảm giác rối loạn.
Nếu để cô ấy biết những điều này chắc sẽ muốn đánh mình tơi bời một trận hay không?
“Thiếu Dương ca, anh thu dọn xong chưa? Thừa dịp lúc này trời mưa không lớn, chúng ta mau chóng lên đường.”
“Chúng... ta?”
“Đúng vậy, em đi theo anh.”
Mộ Thanh Vũ nghiêng người, cho hắn nhìn thấy hai cái ba lô ở phía sau:
“Em cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi trước, em muốn dẫn anh đi bàn bạc với người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089632/chuong-1087.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.