Đi qua hai ngọn núi, rồi theo một khe suối nhỏ uốn khúc đi mấy vòng, đi đến trước một đầm nước.
Thượng du đầm nước, một bên là vách đá thẳng đứng, chính giữa có một cánh cửa đá, bên trên là một thạch bàn hình bát quái.
Tào Lôi đi tới trước mặt, tay ấn vào hai mắt của Song Ngư, miệng lẩm bẩm, chỉ trong chốc lát, cửa đá mở ra, phía sau là một sơn động tối đen như mực.
Mấy đạo đồng tiến vào trước, châm lửa đốt đèn trong bích động, sau đó Tào Lôi mời Diệp Thiếu Dương cùng vào.
Trong sơn động có một lối đi bằng đá trải dài về phía trước, lòng vòng một hồi, đi khoảng mười phút, cuối cùng cũng ra khỏi sơn động, đi theo con đường mòn lên núi.
Trên đỉnh núi có một đạo quan không lớn lắm, tên đề “Tam Thanh Quan”
Gạch xanh ngói đỏ, nhìn qua có kiến trúc không khác gì trên nhân gian.
Diệp Thiếu Dương cười thầm trong lòng, Tào Lôi thực đúng là gan lớn, dĩ nhiên dám lấy tên nghịch thiên này đặt cho đạo quan của mình.
Tào Lôi không dẫn hắn vào xem, mà vòng đến một đình hóng gió hình tứ giác bên cạnh huyền nhai, mấy đạo đồng của ông ta đều đứng vây xung quanh.
Diệp Thiếu Dương đi đến cạnh bờ vực, phóng tầm mắt quan sát ra ngoài, xa xa núi non trùng điệp, đan xen là một số ít thôn trang, khói bếp bốc lên lượn lờ, chẳng khác gì so với nhân gian.
Dưới chân núi có một số bóng người, tay cầm đèn lồng màu đỏ, bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089394/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.