Mặc kệ có thế nào, tấm bia đá này nhất định là mấu chốt để ra ngoài, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm Song Ngư Đồ, dùng thần thức cảm giác thử, nhưng không thấy có bất kỳ biến hoá gì.
Đang lúc buồn bực, đột nhiên nghe được một tiếng quái dị thô ráp từ sau lưng vang lên: “Quả nhiên có người xông vào, cạc cạc, đây chính là vận may mấy trăm năm mới gặp một lần, huynh đệ chúng ta hôm nay vận khí thật tốt, hôm nay được đồ tốt.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn: Đứng ngay phía sau lưng mình là một gia hoả thân người đầu heo, cùng với một con khỉ lông trắng.
Hầu tinh, trư yêu? Hai con yêu quái đáy mắt ngập tràn hắc khí, vừa nhìn đã biết là tà tu.
“Cạc cạc!”
Hầu tinh kia vò đầu bứt tai, ý đồ nhảy qua đây, bị trư yêu ngăn lại, thì thầm nói: “Hầu ca chớ nông nóng, nơi này mấy trăm năm không có người tới, Lão Lão còn đang nghi hoặc, vừa lúc bắt tên này trở về, để Lão Lão tra hỏi một phen, hắc hắc…..sẽ lập công lớn đó.”
Lão Lão là cái quỷ gì? Thiên Sơn Đồng Lão? Hai con yêu tinh này tuy là nói không có rõ ràng, ngữ khí cũng rất cổ quái, có chút giống giọng Hà Nam, nhưng tốt xấu gì cũng là Hán ngữ, vẫn có thể nghe hiểu.
Trư yêu nhìn Diệp Thiếu Dương, quát: “Ngươi ngoan ngoãn theo bọn ta đi, đừng có để ta phải tốn công trói ngươi lại.”
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn hai con yêu: “Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089393/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.