Keng một tiếng, trường kiếm rút khỏi vỏ, một đạo tử quang tản ra xung quanh.
Tào Lôi sắc mặt sợ hãi, ngây ngốc nhìn thanh kiếm.
“Đây là……”
“Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đồ ngu.”
“Thất Tinh Long Tuyền Kiếm! Mao Sơn chí bảo!”
Tào Lôi kích động đến hai chân run lên, trợn to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, “Ngươi là ai?”
“Thiên sư Mao Sơn đời thứ ba mươi tám, Diệp Thiếu Dương.”
“Mao Sơn…… Thiên sư!”
Trong chớp mắt, vẻ mặt Tào Lôi thay đổi mấy lần, cuối cùng cười lạnh.
“Tuy bần đạo là chân nhân, những đã tu luyện tại đây sáu trăm năm, Thiên sư thì đã thế nào....”
Lập tức phất tay một cái, mười mấy đạo đồng vây quanh đình hóng gió, thân ảnh biến động, chớp mắt đã thay đổi bộ dáng: Cả đám trở thành thân lớn đầu nhỏ, quỳ rạp trên mặt đất, phía sau là một cái đuôi thật dài.
Trên đầu trọc lóc, da nhăn nheo mọc đầy ghẻ, hai con mắt to lớn đỏ như máu, vừa trông đã thấy ghê tởm, toàn thân toả ra một cỗ khí tức tà linh màu xanh.
“Đạo hữu chắc cũng nhìn ra, vị trí mấy đạo đồng này của ta, ứng với Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, dù ngươi có là Thiên sư, thì đã làm gì được, không bằng giao ra bảo kiếm, bần đạo sẽ thả ngươi xuống núi, thế nào?”
“Ngươi tưởng ta ngốc à, đưa kiếm cho ngươi, ta còn sống được sao.”
Vừa nói chuyện, Diệp Thiếu Dương vừa tính toán xem phải đối địch thế nào: Đám tà linh xung quanh thực không có gì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089395/chuong-849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.