Nắp băng quan đã bị mở ra, thi thể Lý Hiếu Cường bên trong đã không thấy! Diệp Thiếu Dương có chút mông lung vài giây, nghĩ có thể thi thể nhất định đã thừa dịp đèn bị tắt, mình thì đang tập trung đối phó dế trũi tinh rồi đào tẩu, thi thể dĩ nhiên sẽ không tự chạy, cho nên, thi thể nhất định đã xảy ra dị biến nào đó! Chuyện khác tính sau, nhưng nhất định phải tìm ra nó đã.
Diệp Thiếu Dương dùng mũi chân đá một bó tiền giấy vào chậu than, làm lửa cháy mạnh lên, nhìn theo ánh sáng lan tỏa ra bốn phía mà quan sát.
Cả phòng rất trống trải, liếc mắt một cái có thể xác định, thi thể đã không còn trong phòng.
Lúc này, những người còn lại cũng đều phát hiện ra tình huống, vốn đã dần ổn định tinh thần thì giờ lại bị kích động thêm lần nữa.
“Cương thi cũng không có ở đây, có gì mà sợ.”
Diệp Thiếu Dương an ủi một câu, đi tới trước băng quan, nhìn ở bên cạnh quan tài có dính chút thi thủy, kéo dài thành một vệt dài trên sàn nhà, theo góc tường mà kéo dài đi ra ngoài phòng.
Có thi thủy để lại, vậy thì cũng dễ làm! Diệp Thiếu Dương theo dấu vết thi thủy, lao tới đại sảnh, đi ra bên ngoài, tức khắc ngây người: Tuy trời mưa đã tạnh, nhưng trên mặt đất vẫn còn nước lan tràn, thi thủy kia bị hoà lẫn vào nước, dấu vết của thi thủy đã trở nên mờ nhạt, đã không cách nào nhận ra được nữa.
“Đệch!”
Diệp Thiếu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089175/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.