Diệp Thiếu Dương sờ soạng đi nhanh về phía chậu than, lấy ra một lá bùa, niệm một đạo Địa hỏa chú, phù chú lập tức sáng lên.
Địa hỏa chính là âm hỏa, gặp được âm phong từ ngoài cửa thổi tới, không những không bị tắt, mà ngược lại càng sáng lên.
Diệp Thiếu Dương ngón tay bắn ra, địa hỏa phù bay đến đống vàng mã cách đó không xa, ngay lập tức bùng cháy lên, chiếu sáng cả phòng.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, “Lâm Dập”
đang giơ hai tay, ở bên kia mà chậm rãi đi tới, mặt hắn bị đậu đồng đánh vào thành vô số lỗ nhỏ, đang toát ra khói đen, nhìn từ xa giống như bị mặt rỗ, bất quá nhìn ghê tởm hơn nhiều.
“Vừa rồi đã có cơ hội mà ngươi không chịu chạy,”
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, “Giờ có muốn chạy cũng không chạy được.”
“Sao ngươi dám xem vào việc của người khác!”
Lâm Dập tức giận hừ một tiếng, nhào về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương một bước lướt qua, né qua hắn, từ đai lưng rút ra Thái Ất phất trần, nhẹ nhàng đảo qua mặt Lâm Dập, giống như bàn ủi chà vào, Lâm Dập gào lên như con heo bị thiến, kêu vào thê thảm, cả một khối da mặt bị xé xuống.
“Ô ô……”
Lâm Dập cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, lăn qua một bên.
Diệp Thiếu Dương không truy kích, mà lớn tiếng ra lệnh những sinh viên đó đứng về phía góc tường đằng sau mình, để phòng bất trắc.
Lâm Dập cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089174/chuong-632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.