Nhạc lão gia đứng dưới lầu chứng kiến mọi chuyện cũng chẳng mảy may mà đứng trơ mắt nhìn Nhạc Nam Vũ té ngã. Chốc lâu sau, anh loạng choạng đứng bật dậy. Toàn thân lúc này vô cùng đau nhức, nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn, trầm giọng lên tiếng nói:
- "Bắc Vũ, anh trả đũa tôi thế nào cũng được. Nhưng chỉ có điều tôi xin anh...đó chính là đừng làm tổn thương đến Chu Ân. Chính tôi sẽ tự đi nói với cô ấy thân phận mạo danh này. Còn việc Chu Ân quyết định thế nào, tôi cũng tôn trọng cô ấy."
Nói rồi, Nhạc Nam Vũ bước đi khập khiễng, chậm rãi tiến về cánh cửa phía trước. Anh đi lướt qua người cha thiên vị, chẳng thèm liếc nhìn ông một cái. Bước ra khỏi cánh cửa Nhạc gia, dường như trút bỏ hết bao nhiêu nặng trĩu, nỗi u nhục, nhẫn nhịn đến uất ức của người chẳng được xem trọng như anh. Nơi mà anh thuộc về, đó chính là tổ ấm riêng chỉ có anh và người con gái mà anh yêu nhất, người con gái với cái tên là Bạch Chu Ân.
Về đến nơi, Nhạc Nam Vũ cố gắng tỏ ra như chưa hề xảy ra chuyện gì. Đôi chân vốn đang bước đi khập khiễng của anh lập tức trở nên thẳng đứng như bình thường. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong đó chính là việc anh đang cố phải kiềm nén cơn đau ê ẩm đang dần lan rộng tứ chi, sau khi té từ trên lầu xuống.
- "Bắc Vũ, anh về rồi."
Bạch Chu Ân vừa nhìn thấy chồng mình bèn tỏ ra vui mừng mà chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-danh-song-sinh/3732393/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.