(Quỹ là một loại lễ khí quan trọng đứng hàng thứ hai sau đỉnh thời Đông Chu, hình dạng tương đương với đỉnh.)
"Thành, Thành lão hổ?!" Nhìn Thành Nhạc và Huyền Vũ mang theo thi rối đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lăng Mộ giật mình há hốc mồm, nói chuyện cũng không lưu loát: "Anh, các anh tại sao lại ở đây?"
"Thế nào, Thanh Long có thể ở đây, tôi lại không thể?" Nở nụ cười có chút tự giễu, Thành Nhạc vài bước đi tới trước mặt Lăng Mộ, đưa tay nâng cằm hắn lên, buộc khuôn mặt nhỏ nhắn nọ nhìn mình, sau đó cúi xuống bên đôi môi mỏng khẽ nhếch kia cắn một cái, thấp giọng nói: "Còn thế này là thế nào đây, mỗi lần nhìn thấy tôi đều sợ thành như vậy, tôi còn có thể ăn cậu sao?"
"Aiz, đừng làm rộn đừng làm rộn, nhiều người ở đây đó!" Sắc mặt ửng đỏ tránh né vuốt hổ, Lăng Mộ dùng đèn pin tùy tiện gõ hai cái trên tay Thành Nhạc, muốn để gã buông mình ra, nhưng trong lúc vô tình lại chiếu đến mặt đối phương, vội vàng cuống quít kêu to: "Oa má ơi, lão hổ, mặt của anh cũng biến thành như vậy rồi!"
Một tiếng gào to này của hắn, ánh mắt mọi người đều lập tức tập trung tới mặt Thành Nhạc.
Bị một đám người nhìn chằm chằm cảm giác khá khó chịu, Thành Nhạc không nhịn được phất phất tay, chỉa chỉa Vương Tử Khiêm nói: "Tôi đây coi như khá hơn, Thanh Long kia mới gọi là nghiêm trọng, các người thay vì nhìn tôi chằm chằm như vậy, không bằng nhìn cậu ta đi."
Được Thành Nhạc nhắc nhở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-chi-nhat-quy-te/209966/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.